“Đúng vậy, em muốn thi vào đại học y.” Lâu Vũ nhỏ giọng nói.
“À, anh nhớ rồi, em từng nói qua với anh, em muốn làm bác sĩ.” Quý Vân tỏ ra dáng vẻ bửng tỉnh.
Được nha, thời điểm chơi đồ hàng trong xóm, đúng thật Lâu Vũ thường đóng vai bác sĩ.
Nguyên nhân sâu xa có lẽ từ đây…
Mạng già của anh, tất cả trông cậy vào em, em gái Lâu Vũ.
“Em nghe nói học y rất khó, em sợ mình không vượt qua được.” Lâu Vũ nói.
“Rất hợp với em, anh cảm thấy em sinh ra để dành cho y học. Thời điểm trước đó chúng ta chơi đồ hàng, em cầm hai cái bánh bao cứng ngắt đo nhịp tim với nhịp thở cho anh, anh vẫn còn nhớ rất kỹ, động tác vô cùng chuyên nghiệp.” Quý Vân nói.
Lâu Vũ nghe xong, gương mặt bỗng chốc đỏ bừng.
Chuyện làm hồi nhỏ, tại sao còn nhắc lại chứ.
“Lâu Vũ, chúng ta nên đi luyện tập thôi.” Lúc này, cô bạn với làn da trắng bóc lên tiếng nói.
Quý Vân không làm sao nhớ rõ tên cô bạn này. Mặc dù, hắn cảm thấy người này đang làm phiền mình và Lâu Vũ nhắc lại kỷ niệm thanh mai chúc mã, nhưng Quý Vân không nói gì.
“À mà…Chẳng phải Thu Mộ đang chờ anh sao? Tại sao anh còn chưa qua đó?” Đột nhiên Lâu Vũ nhỏ giọng nói với Quý Vân, đồng thời chỉ ngón tay nhỏ về phía gốc cây si nơi Thu Mộ đang ngồi.
“Thu Mộ là ai? Anh không quen.” Sắc mặt Quý Vân không hề thay đổi, nói ra một câu vô cùng tự nhiên.”
“Ồ? Nhưng em nghe bọn họ nói, anh và cô ấy có ước định…” Giọng nói Lâu Vũ ngày càng nhỏ.
“Lâu Vũ, đi thôi, không đi nhanh sẽ khiến các bạn khác mất hứng đấy.” Bạn nữ có làn da trắng nõn thúc dục.
“A, ừ.” Lâu Vũ lên tiếng, rồi quay qua nói với Quý Vân: “Em đi luyện tập đây, để các bạn chờ thì không hay lắm.”
“Ừ, được, em đi đi. Em cứ cố gắng theo đuổi mục tiêu của mình. À mà, anh nhắc nhở em cẩn thận một việc, nếu em trở thành bác sĩ ấy, nhớ kỹ sớm đến bệnh viện để quen thuộc môi trường, những thứ như phỏng vấn hay tham gia truyền thông gì đó, ít tham dự em nhá.” Quý Vân nói.
Thiếu nữ Lâu Vũ vốn ngơ ngác, thì nghe được câu này của Quý Vân khiến mặt nghệt ra.
Quý Vân duy trì nụ cười, giống như một vị sư phụ thắp sáng con đường tương lai của đệ tử, thời gian như nấu rượu, mặc kệ cho vận mệnh lên men.
Hắn quay qua nhìn thời gian, 10 giờ 06 phút.
Hắn không kịp kể cho Thu Mộ mình bị bệnh rồi.
Cứ thế chờ đợi thôi.
Lần này, thời gian mình tử vong trong bệnh viện là 10 giờ 8 phút.
Như vậy, thời gian mình tồn ở trong san trường…
Lúc này, đài phát thanh của trường vang lên khúc dạo đầu du dương, ngay sau đó là tiếng gõ khá nhẹ vào microphone.
8 phút!
Không ngoài dự đoán!
Nói đúng ra, thời gian mình lưu lại ở quá khứ, được quyết định bởi việc mình tồn tại trong bệnh viện được bao lâu.
Nếu trong bệnh viện, quá trình sơ cứu và điều trị mình chết lúc 10 giờ 07 phút, thì thời gian ở quá khứ của mình chỉ có 7 phút.
Nếu trong bệnh viện, mình chết lúc 10 giờ 08 phút, thì trở về quá khứ mình có 8 phút hành động.
“Nói cách khác, nếu trong quá khứ mình có thể làm ra chuyện gì đó ảnh hưởng đến việc cứu chữa mình 10 năm sau, thì mình có khả năng sống sót.”
“Hay chính là mình giải bài toàn cứu sống mình ra sao?”
Còn Lâu Vũ chính là điểm mấu chốt.
“Bởi vì mình hỗ trợ vận chuyển một trái tim, khiến bác sĩ của khoa tim mạch dồn hết vào việc phẫu thuật ghép tim.”
“Nếu sự việc bình thường diễn ra, mình đã chết.”
“Còn bây giờ, mình được phép trở về 10 năm trước, dùng hành động của 10 năm trước thay đổi tương lai.”
Chỉ cần Lâu Vũ trở thành bác sĩ trong tương lai.
10 năm sau vinh quang diệu tổ chở về, hơn nữa còn làm việc trong khoa tim của bệnh viện Lam Dương.
Khả năng mình được cứu sống là có.
Thậm chí, tiền thuốc men có thể bớt đi.
Kim đồng hồ đã điểm 8 phút, ý thức Quý Vân dần dần tách ra, bay về phía mặt trời.
Quý Vân đã biết mình sẽ tỉnh như thế nào.
Ha ha, di chuyển giữa dị tượng nhật thực cách nhau 10 năm?
Vận mệnh cho mình thời gian giải nan đề này đúng không?
Để ông mày giải cho xem, cuối cùng mình sẽ giành lại được sự sống mới, cưới được cô vợ xinh đẹp, ở trong căn phòng nhà hàng kia tụ tập với đám bạn học cô độc mà giàu có, mặc cho bọn họ bàn tán cuộc sống truyền kỳ của mình.
….
Một ánh sáng chói mắt quen thuộc đập vào mắt.
Lần thứ mấy rồi?
Bốn lần rồi đúng không?
Cảm giác con mắt dần thích ứng với ánh đèn bệnh viện.
Thân thể nằm phịch dưới sàn nhà lạnh buốt của bệnh viện, Quý Vân phát hiện thật ra có mấy người lướt qua, nhưng chỉ đơn giản liếc nhìn một cái.
Mãi cho đến khi phó hiệu trưởng Vương tới gần, ông ấy khác biệt so với đám người kia, cúi xuống mà kiểm tra tình hình của mình.
Không hổ là người trong ngành giáo dục, ít ra phẩm đức này khiến mình khâm phục.
Nếu không có ông ấy, hẳn là mình cứ nằm ở đây mà đăng xuất rồi.
“Cậu nhóc…”
Trên mặt đất nằm rất mát, tôi biết rồi.
Nhưng ngài có biết trái tim tôi còn lạnh hơn?
Quá trình lặp lại một lượt nữa.
Dù Quý Vân trở lại 10 năm trước cũng không thể thay đổi quá nhiều thứ, đơn giản hắn gieo vào lòng Lâu Vũ một hạt giống tốt, hi vọng nó lớn lên theo ý mình.
Quả nhiên, bây giờ phó hiệu trưởng Vương tuy hơi mập chút nhưng khá khỏe mạnh, trên tay ông ấy vẫn cầm theo một tờ bệnh án, còn trên đó chỉ ghi một thứ duy nhất cao, là mỡ máu cao.
Lần này đã không còn cao huyết áp?
Thế nào đây? Thật sự căn bệnh đó là do ngày hôm đó mình thổ lộ với Thu Mộ trước toàn trường mà sinh ra?
Nhất thiết phải thế hay không?