Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1014


Tim Tô Lam đập ‘thình thịch’.


Nhưng cô đã nhanh chóng bỏ qua ý nghĩ này.


Không thể nào.


Nếu anh là ma cà rồng, hai người họ cùng chung chăn gối lâu như vậy, cô phải phát hiện ra điều gì không đúng từ lâu rồi!


Nghĩ như vậy, Tô Lam trở về nhà.


Love Valley.


Mục Chỉ Huyên trông chừng bên giường của Quan Triều Viễn, ánh mắt đầy vẻ đau lòng.


Quan Triều Viễn chậm rãi mở mắt ra.


“Tiểu Viễn, con thế nào rồi? Đã đỡ hơn chưa?” Mục Chỉ Huyên vội vàng đi tới.


“Mẹ…”


“Tiểu Viễn, con có muốn ăn gì không? Bác sĩ nói con không sao, mẹ nấu cháo cho con rồi, con có muốn ăn một chút không?”


Quan Triều Viễn lắc đầu.


“Điện thoại của con đâu?” Giọng Quan Triều Viễn vẫn có chút yếu ớt.


“Điện thoại đã bị bố con cất rồi.”


“Dạ…” Quan Triều Viễn không khỏi thất vọng.


Anh có thể không về, nhưng anh phải cho Tô Lam biết tin tức của mình.


“Mẹ, coi như con xin mẹ, mẹ giúp con một việc được không? Lấy điện thoại của con và gửi một tin nhắn cho Tô Lam.”


Mục Chỉ Huyên nhìn về phía cửa, ghé sát vào tai Quan Triều Viễn.


“Mau ăn chút gì đó để khôi phục thể lực, đêm nay con rời khỏi nơi này.”


Quan Triều Viễn hai mắt sáng lên.


“Mẹ, mẹ…”


“Chuyện này không thể để cho bố con biết, tối nay mẹ sẽ quấn lấy ông ấy, đến lúc đó con nhân cơ hội rời đi, vì vậy bây giờ con phải tranh thủ nghỉ ngơi.”


Quan Triều Viễn lập tức gật đầu.


“Nhưng, Tiểu Viễn, con phải hứa với mẹ một chuyện.”


“Mẹ, mẹ nói đi.”


“Phải đề phòng cô gái đó mọi lúc, tiên đoán của mẹ không thể sai được, không thể để cô ấy làm tổn thương con. Nếu như cô ấy thật sự làm tổn thương con thì con hãy rời xa cô ấy, về đây có được không?”


Khi Mục Chỉ Huyên nhìn thấy bộ dạng này của Quan Triều Viễn, bà nghĩ đến bản thân mình lúc đầu.


Khi biết Quan Hạo là ma cà rồng, bà cũng rất đau khổ.


Bà có thể hiểu được tâm trạng của Quan Triều Viễn.


Quan Triều Viễn rũ mắt.


“Hứa với mẹ được không? Nếu không thể ở bên nhau thì con phải trở về, nghe lời bố con.”


“Vâng.” Mặc dù Quan Triều Viễn rất không muốn nhưng anh vẫn đồng ý.


Để buổi tối có thể thuận lợi trốn thoát, anh ngoan ngoãn ăn thức ăn Mục Chỉ Huyên làm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK