Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5204

Cô ấy còn chưa đi được hai bước thì đã bị Tô Lam ngăn lại: “Chị Chỉ Manh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ai bị tai nạn xe?”

Tống Chỉ Manh lập tức nắm lấy một cánh tay của Tô Lam.

Bởi vì ban nấy quá hoảng hốt nên cô ấy đã quên luôn là Quan Triều Viễn và Tô Lam ở bên cạnh đã nghe hết nội dung cuộc gọi.

Cô ấy vô cùng lo lắng mở miệng giải thích: “Khúc Thương Ly nói Khúc Nhất Phàm bị tai nạn xe, hiện giờ đang cấp cứu trong bệnh viện, chị phải đến đó ngay.”

Vừa nghe vậy, Tô Lam và Quan Triều Viễn nhất thời cũng biến sắc.

Một tiếng trước, cả nhà họ còn vui vẻ hòa thuận ngồi trên bàn ăn cơm.

Nhưng mà trong thời gian ngắn như vậy đã xảy ra chuyện lớn như thế này cũng khó trách Tống Chỉ Manh lại có thái độ hoảng hốt như vậy.

Quan Triều Viễn có tính cách trầm ổn, anh là người đầu tiên phản ứng lại, trực tiếp xoay người đi vào trong: “Em lái xe đưa mọi người đi.”

Lúc đi đến cửa, Tô Lam nhìn thoáng qua ông cụ Quan đang vô cùng lo lắng ngồi trên ghế sofa, dặn dò: “Ông nội, hay là ông ở lại đây chăm sóc mấy đứa nhỏ đi, chúng cháu đi một chút sẽ quay lại, có tin tức gì nhất định sẽ báo với ông, ông đừng lo lắng.”

Ông cụ Quan gật đầu: “Đi đi, ông biết rồi, mấy đứa đi cẩn thận, có chuyện gì cũng phải nói cho ông biết trước.”

Nói xong mấy người vội vàng rời đi.

Lúc bọn họ chạy đến khoa cấp cứu của bệnh viện, đúng lúc nhìn thấy Khúc Thương Ly đang đứng ở cửa khoa cấp cứu, vẻ mặt tái nhợt.

Bác sĩ đang nói gì đó với Khúc Thương Ly, chắc là đang nói về tình trạng của Khúc Nhất Phàm.

Tống Chỉ Manh chạy đến trước, cô ấy kéo lấy cánh tay của Khúc Thương Ly, vô cùng lo lắng mở miệng hỏi: “Khúc Thương Ly, tình hình của Nhất Phàm thế nào rồi?”

Lúc này khi nhìn thấy Tống Chỉ Manh, trên gương mặt vô cùng tiều tụy của anh ta không còn che giấu gì nữa.

Anh ta vô cùng chán nản dựa vào vách tường, có vẻ hơi luống cuống ôm lấy đầu của mình.

Lúc này anh ta vô cùng hối hận, hối hận tại sao lúc ở nhà của Tô Lam lại tát Nhất Phàm.

Nếu như anh ta không đánh bạt tai đó, nếu như mình kiên nhẫn từ từ giải thích với thằng bé.

Nhất Phàm cũng sẽ không bị k1ch thích đến mức chạy ra ngoài, cũng sẽ không vì vậy mà không cẩn thận lao qua đường, không bị chiếc xe kia đụng trúng.

Nhìn thấy dáng vẻ mất hồn của Khúc Thương Ly, Tống Chỉ Manh biết nếu như mình tiếp tục hỏi thì chỉ sợ là cũng không hỏi được gì.

“Bác sĩ Bạch, tình hình của Nhất Phàm thế nào rồi? Thằng bé không bị nguy hiểm gì chứ?”

Dù sao chiều nay Tống Chỉ Manh cũng vừa ra khỏi bệnh viện.

Mới chỉ có mấy tiếng thôi mà đã lại có người vào bệnh viện tiếp rồi.

Vẻ mặt của bác sĩ Bạch có hơi trầm trọng: “Tình hình của đứa nhỏ lúc này đúng là không lạc quan, dù gãy xương đùi cũng là chuyện bình thường, nhưng hiện tại bị mất máu quá nhiều nên vẫn cần ở phòng đặc biệt để quan sát.”

“Sao cơ?”

Tống Chỉ Manh vừa nghe thấy mấy chữ phòng chăm sóc đặc biệt thì vẻ mặt nhất thời trở nên khó coi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK