Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4408

“Cùng lắm là tôi kéo Bảo Lan qua nói chuyện thêm mấy câu với mình mà thôi, cậu đã hùng hổ xông lên như vậy.”

“Tôi còn tưởng là cậu đến bắt kẻ thông dâm đấy!”

Nghe được lời này của Tô Lam, mặt Thẩm Tư Huy trắng bệch một trận.

Anh ta có phần xấu hổ mà liếc Nguyễn Bảo Lan một cái, xấu hổ cười cười: “Chị dâu nhỏ, coi lời của chị kìal”

“Chẳng lẽ chị thật sự không biết phí đồ xe dưới lầu của mấy chị mắc lắm à?”

Tô Lam liếc qua cái cà vạt số lượng giới hạn trên người Thẩm Tư Huy kia: “Chỉ riêng cái cà vạt này của cậu cũng đủ đỗ xe trong hầm tòa nhà này của chúng tôi suốt mười mấy năm rồi.

Vậy mà lại không dám đồ xel”

“Cậu ấm Thẩm, không phải bình thường mồm mép cậu lưu loát lắm à?

Lần nào cũng dỗ được con gái cho ngoan ngoãn, hôm nay cậu lấy cớ này đúng là hơi vụng về đấy!”

Thẩm Tư Huy cũng không hiểu chuyện qì.

Vất vả lắm anh ta mới đến nơi này một chuyến, không ngờ lại bị Tô Lam công kích nhiều như vậy, công kích hết từ đầu đến đuôi.

Tô Lam nhìn bộ dạng cạn lời của anh ta, cảm thấy ít nhiều gì mình cũng coi như đã giúp được cho Nguyễn Bảo Lan một lần.

Vậy nên cô không tiếp tục châm chọc anh ta nữa.

Cô quay người đi đến bên cạnh Nguyễn Bảo Lan: “Bảo Lan à, chuyện chúng ta nói ban nãy cứ quyết định vậy đi, việc gấp này nhất định cô phải giúp tôi!”

Nguyễn Bảo Lan không mở miệng nói gì, khóe miệng chỉ hơi nhếch lên, gật gật đầu.

Thẩm Tư Huy đứng một bên nghe xong lời này, cũng cuống quýt sáp lại gần: “Chị dâu nhỏ, chị bảo Bảo Lan giúp cái gì vậy?”

Tô Lam nhíu mày, vô cùng ghét bỏ mà nhìn anh ta một cái: “Cậu ấm Thẩm à, nếu cậu rảnh vậy, chi bằng đi rửa sạch hết mấy cái tin tức trăng hoa, hoa hoa cỏ cỏ, vân vân mây mây của cậu hết đi!”

“Dù sao Bảo Lan cũng xem như là một trong những đối tác của phòng làm việc chúng tôi, bây giờ đang hợp tác với công ty điện ảnh và truyền hình Mq, có một hạng mục cần cô ấy hỗ trợ.”

“Nhưng mà giọng của cô ấy…” Thẩm Tư Huy còn chưa nói hết, mắt Tô Lam đã trừng lên.

Ánh mắt hung dữ kia như rất muốn nói: Giọng của Nguyễn Bảo Lan xảy ra vấn đề, anh còn không biết do ai mà thành ra vậy sao?

Trên mặt Thẩm Tư Thần thoáng hiện lên một chút biểu cảm xấu hổ.

Anh ta liếc nhìn Nguyễn Bảo Lan một cái, sau đó sờ s0ạng cái mũi của mình, không tiếp tục mở miệng nói chuyện nữa.

Giọng nói của Nguyễn Bảo Lan rất ngọt ngào. Cái giọng búp bê đó của cô ấy vốn là thứ cô ấy kiêu ngạo. Bây giờ nó lại bị hủy vì một người phụ nữ không biết suy nghĩ, trong lòng Thẩm Tư Huy vân thấy hơi áy náy.

Từ sau khi chuyện đó xảy ra, anh ta cảm thấy rõ ràng tâm trạng Nguyễn Bảo Lan đi xuống rất nhiều. Đặc biệt là lúc này, môi khi cô ấy ngồi bên cửa sổ thì đều ngẩn ra, cả tươi cười cũng rất ít.

Ban nãy Tô Lam đến nơi này, đây cũng là lân duy nhất cô nhìn thấy Nguyễn Bảo Lan cười trong suốt hơn một tháng qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK