Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5097

Chỉ dùng nhiệt độ trên người để làm ấm cho cô ấy.

“Rõ ràng ngày hôm qua tôi vẫn nói với cô rằng cho dù anh ấy có đối xử với tôi như thế nào, tôi cũng sẽ không hối hận…”

Thấy Nguyễn Phương Thảo cuối cùng cũng đưa chủ đề về sự thật của vấn đề, lúc này Tô Lam nói: “Phương Thảo, nếu như cô tin tưởng tôi, thì cô hãy nói cho tôi biết rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, tôi hứa với cô rằng tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ nói với bất kỳ ai, đây là bí mật giữa hai chúng †a.

Dường như là nhớ tới chuyện kinh khủng gì đó lúc trước, sắc mặt Nguyễn Phương Thảo lập tức trở nên trắng bệch.

Ngay cả tay của cô ấy cũng bắt đầu run rẩy liên tục.

Cô ta co rụt người lại cuộn tròn hai †ay, ôm chặt lấy đầu gối của mình: “Tôi luôn nghĩ rằng dù anh ấy có làm gì tôi đi chăng nữa thì tôi cũng có thể chịu được.”

“Nhưng bây giờ tôi mới phát hiện ra rằng mình vẫn còn quá ngây thơ…”

Khi nói những lời này, Nguyễn Phương Thảo nhấc chiếc chăn bông đang quấn chặt quanh người cô ra rồi chậm rãi bước xuống giường.

Thấy cô ấy yếu đến mức sắp ngất đi, mà vấn cố gắng bước xuống khỏi giường.

Tô Lam vội vàng bước tới và cẩn thận đỡ lấy cô ấy: “Cẩn thận, đừng cố gắng quá…”

Nguyễn Phương Thảo được Tô Lam đỡ lấy, điều đầu tiên cô làm sau khi đã đứng vững là đưa tay ra cởi cúc áo trên ngực.

Tô Lam vô cùng kinh ngạc mà nhìn theo động tác của cô.

Nhìn thấy cúc áo trên ngực cô từ từ cởi từng cái một, mà những dấu vết để lại trên người cô cũng dần dần lộ ra ngay trước mặt Tô Lam.

Tô Lam không chỉ là một người đã có gia đình, mà còn sinh ba đứa con luôn rồi.

Vì vậy, cô rất rõ ràng về những vết bầm tím để lại trên người Nguyễn Phương Thảo.

Trên cổ và lồng ngực cô ấy còn có những vết màu tím sẫm, thoạt nhìn thì đó là những dấu tay và dấu hôn.

Nhìn thấy vẻ mặt vô cùng kinh ngạc của Tô Lam, Nguyễn Phương Thảo †ừ từ quay người lại.

Vốn dĩ tấm lưng trắng nõn không một dấu vết nào bây giờ lại toàn là những dấu tay, thậm chí là làn da trên cánh tay còn bị cào tới rách da chảy máu.

Những dấu vết kinh hoàng đó lan xuống tận thắt lưng.

Tô Lam thậm chí có thể tưởng tượng được sẽ có những dấu vết đáng sợ như thế nào dưới chiếc quần ngủ mỏng manh đó.

Giờ phút này, trên người cô đầy rây vết thương, vết thương trên người càng khiến người nhìn cảm thấy kinh hãi.

“Phương Thảo, cô nói cho tôi biết, có phải là Chiến Lưu Thành anh ta…”

Tô Lam chưa kịp nói xong thì đã thấy Nguyễn Phương Thảo đau đớn che mặt, tuyệt vọng ngồi sụp xuống đất.

Sắc mặt cô ấy vô cùng tái nhợt, giống như một tờ giấy trắng vậy.

Cả người dường như đã chịu đả kích vô cùng to lớn, lắc lư như muốn đổ xuống.

“Nếu như, nếu như là anh ấy…”

Phương Thảo còn chưa kịp nói xong, Tô Lam đã nắm chặt lấy vai cô ấy, không thể nào tin nổi: “Gô nói cái gì?”

Nghĩ đến những chuyện đã xảy ra vào đêm hôm qua, Nguyên Phương Thảo hận không thể ngất đi cho xong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK