Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4809

Vốn Vu Thắng Nam đã rất đau lòng con gái của mình, sau khi nghe cô ta khóc than một trận thì lại càng thêm cảm thấy tội lỗi: “Con yên tâm đi Hân Nguy, chuyện này cứ để cha mẹ lo. Cho dù có phải trả giá gì đi nữa thì mẹ cũng sẽ khiến cho con quay lại giới văn nghệ!”

Diệp Hân Nguy vừa rồi còn khóc như mưa, sau khi cô ta nghe được câu này thì nín khóc mỉm cười, sau đó ôm chầm lấy Vu Thắng Nam mà nói: “Cảm ơn mẹ, con biết là mẹ thương con nhất mà.

Tô Lam nhìn thấy cảnh này thì đã biết chắc chắn sau này hai người Vu Thắng Nam và Thẩm Thiên Nhật sẽ bị Diệp Hân Nguy hại rất nhiều lần đây.

Nhưng dù sao cũng chỉ là chuyện của nhà người khác, một người muốn đánh, một người bằng lòng chịu đánh.

Một người ngoài như cô không có quyền lên tiếng, nếu không thì sẽ còn bị người khác nghĩ là cố ý châm ngòi ly gián.

“Tổng thanh tra Vu, nếu như mọi chuyện đã được xử lý thì tôi đi trước.”

Sau khi Tô Lam chào hỏi thì quay người rời đi.

Diệp Hân Nguy suy nghĩ một lát rồi cũng vội vàng đứng lên.

“Cha mẹ lên xe chờ con trước đi, con tiễn Tô Lam một đoạn.”

Tô Lam liếc cô ta với vẻ lạnh lùng rồi quay người rời đi.

“Đi nhanh như thế làm gì? Cô không nghe thấy vừa rồi tôi nói là muốn tiễn cô à?”

Diệp Hân Nguy cất bước đuổi theo sau đó sánh vai đi bên cạnh Tô Lam về phía lỗi ra.

Tô Lam nở một nụ cười lạnh lùng rồi nói: “Tôi cũng không có hứng thú đi chung với một kẻ dối trá như cô, để cô tiễn lại càng không.”

“Tô Lam, tôi đã nói rồi, cô không đấu lại tôi đâu.”

“Bây giờ tôi có hai tòa núi dựa lớn là chỗ dựa và Thẩm Thiên Nhật, trong giới giải trí này chẳng có ai dám làm mích lòng tôi.”

“Lần này tôi tiễn cô chỉ là vì muốn nhắc nhở cô một chút. Dù thế nào tôi cũng là nghệ sĩ của công ty MQ, sau này vẫn có nhiều việc cần liên hệ với phòng làm việc Hạt Mè của các cô.”

“Tốt nhất là cô nên thông minh một chút, nếu như cô làm mích lòng tôi thì tôi sẽ khiến cho cô đẹp mặt.”

Tô Lam vốn đang bước thật nhanh, cô nghe thấy Diệp Hân Nguy nói vậy thì dừng bước. Rồi sau đó quay người lại mà nhìn chằm chằm cô ta với đôi mắt lạnh lẽo.

Diệp Hân Nguy chỉ cảm thấy ánh mắt của Tô Lam giống như có một lực xuyên thấu vô cùng mạnh mẽ. Có thể xuyên thấu mọi thứ, nhìn thấy bí mật bẩn thỉu không chịu nỗi mà mình giấu sâu trong lòng.

Cô ta có chút chột dạ mà lùi về phía sau hai bước.

“Cô làm gì thế hả?”

Tô Lam bước từng bước tới gần cô ta rồi nói với giọng điệu thản nhiên: “Tôi cảm thấy, cô rất giống một người.”

Diệp Hân Nguy nghe cô nói thế thì thay đổi sắc mặt, trở nên vô cùng chột đạ.

“Cái gì chứ… cô đừng có mà đứng đây rồi nói hươu nói vượn!”

“Tôi chỉ thuận miệng nói một câu mà thôi, cô căng thẳng như thế làm gì chứ? Chỉ là tôi muốn nhắc nhở cô rằng Bạch Lạc chúng ta có câu nói, ác giả ác báo, gieo nhân nào gặt quả đấy!”

“Từ ngày hôm nay, tốt nhất là cô nên khiêm tốn một chút, nếu không…”

Diệp Hân Nguy tỏ vẻ mình chẳng thèm để ý: “Nếu không thì sao? Cô còn có thể làm gì được tôi chắc?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK