Chương 2500
Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn sang Quan Triều Viễn: “Cậu Quan, anh nói với tôi chuyện này để làm gì?”
Im lặng một hồi, Quan Triều Viễn nghiêm trang gật đầu: “Em nói đúng!”
Lời còn chưa dứt, anh đã đưa xấp hồ sơ trong tay cho Tô Lam: “Vậy nên, tặng cho em thứ này!”
“Gì vậy?”
Tô Lam cau mày, cô nghi ngờ cầm xấp hồ sơ rồi lại nhìn Quan Triều Viễn một cái: “Cho tôi sao?”
Cô vừa nói vừa lấy giấy tờ bên trong túi tài liệu ra xem.
Bên trong chính là hợp đồng đấu thầu căn biệt thự nhà họ Tô.
Nghĩ đến những mảnh giấy trị giá ba trăm năm mươi tỈ trên tay mình, áp lực trong lòng Tô Lam tăng lên gấp bội.
Ánh mắt cô dời lên, nhìn đến dòng đầu trên bản hợp đồng.
Chủ sở hữu là tên của cô!
“Bang!”
Trong đầu Tô Lam như có một luồng điện xet qua, khiến cho cả người cô phát ngốc.
“Sao có thể?”
“Chủ sở hữu sao lại là mình được?”
Quan Triều Viễn bỏ ra hơn ba trăm năm mươi tỷ để mua căn biệt thự này, rồi lại âm thầm tặng nó cho mình sao?
Quan Triều Viễn vốn nghĩ rằng sau khi nhìn thấy bản hợp đồng này, cô gái nhỏ này sẽ vui mừng nhảy vào lòng mình. Nào ngờ đâu đợi một hồi lâu, Tô Lam vẫn không có chút phản ứng.
Anh nghỉ ngờ quay đầu nhìn qua, chỉ thấy gương mặt cô trắng bệch, ngón tay cũng gần như trắng bệch níu chặt xấp hồ sơ, Quan Triều Viễn cau mày.
Cô bình tĩnh đặt bản hợp đồng vào trong túi, sau đó cẩn thận cài lại miệng túi, trả lại vào tay Quan Triều Viễn.
“Cậu Quan.”
“Đừng nói những câu đại loại như: thứ này quá quý giá, em không thể nhận… anh không thích nghe.”
Biểu cảm trên mặt Tô Lam cứng lại.
“Cho dù anh không muốn nghe, những điều nên nói tôi vẫn phải nói. Trị giá bản hợp đồng này là ba trăm năm mươi tỷ, đây không phải con số nhỏ, tôi thật sự không nhận được.”
Quan Triều Viễn lười biếng ngả người ra sau, hai chân thanh lịch bắt chéo lên nhau.
“Vậy nghĩa là những câu vừa rồi em nói với anh đều là giả dối sao?”
Tô Lam ngẩn ra một chốc mới phản ứng lại, mặt cô đỏ bừng: “Có gì đó sai sai?”
Lúc nãy rõ ràng đang phân tích chuyện của Mộ Mãn Loan và cậu Tư.
Hai người kia kẻ có tình người hữu ý, lại còn sắp đính hôn, sao có thể lấy chuyện của mình ra so sánh với họ được?
“Tôi…chúng ta với hai người họ không giống nhau!”
Trong lòng Tô Lam có chút hoảng loạn, cô ấp úng không biết phải nói gì.
Quan Triều Viễn nheo mắt, khẽ nghiêng người sang chỗ cô.
Tô Lam hoảng hốt, trốn về phía sau theo phản xạ.
Hai người kẻ tiến người lùi, cô nhanh chóng bị anh vây vào góc xe.
Tô Lam hoảng sợ ngẩng đầu, toàn thân bị hơi thở của người đàn ông này bao trùm.
Danh Sách Chương: