Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4296

Lê Chí Sơn nhìn Tô Bích Xuân nhấc váy lên, xoay người một cách tao nhã rồi đi ra ngoài.

Trong ánh mắt anh ta hiện lên một thứ ánh sáng lạ thường.

Anh ta lắc sâm panh trong chiếc ly, khuôn miệng từ từ nhếch cong lên như thể phát hiện ra một con mồi.

Loại người như Lê Chí Sơn anh ta từ trước đến nay chỉ thích những người phụ nữ thông minh, bây giờ xem ra Tô Bích Xuân này cũng không phải là quá ngốc nghếch.

Khi Tô Bích Xuân bước xuống cầu thang, quản lý Vương đang đứng cách đó không xa, vội vàng chạy theo cô ta.

Vẻ mặt của quản lý Vương rất khó hiểu: “Tổng giám đốc Tô, cậu cả Lê vất vả lắm mới chủ động bắt chuyện với chị.

Chị không nhìn thấy những ánh mắt của mấy người phụ nữ xung quanh ghen tị đến cỡ nào đâu!”

“Tại sao chị lại đi nhanh như vậy?

Tôi ước chừng ông Thụy Kì Tạp sẽ là người xuất hiện cuối cùng. Bây giờ, ông ấy vẫn còn đang đi trên đường. Chị không cần phải sốt ruột như vậy đâu!”

Sau khi nghe xong những lời này của quản lý Vương, trên mặt Tô Bích Xuân hiện lên một nụ cười khinh bỉ: “Cô thì biết cái gì cơ chứ? Chiêu này của tôi gọi là lạt mềm buộc chặt!”

“Đàn ông mà, trong tình cảm chỉ cần một chút sự coi thường thôi. Cô càng sát lại gần, càng cố thân thiết thì anh ta sẽ càng không vừa mắt cô mà thôi.”

“Ngược lại, cô đối xử với anh ta xa cách một chút, anh ta sẽ tự động trồng cây sỉ thôi.”

“Có thật là như vậy không?”

Quản lý Vương bối rối, đầu óc mơ hồ, rõ ràng là đang nghi ngờ tính xác thực của những lời Tô Bích Xuân vừa mới nói.

Chỉ có điều, khi cô ta vừa quay đầu lại thì nhìn thấy sau khi Tô Bích Xuân vừa rời đi một cái đã có một đàn ong bướm khác đã vây lấy Lê Chí Sơn.

Nhưng không có ai là ngoại lệ, tất cả đều bị anh ta lạnh lùng từ chối một cách thẳng thừng.

Ngay cả một nét mặt tươi sáng anh †a cũng không thể để lại cho bọn họ.

Người quản lý không nhịn được, lập tức thán phục, kinh ngạc: “Trình độ của chị cao thật đấy!”

“Cái này không gọi là trình độ, cái này gọi là trí tuệ!”

Tô Bích Xuân đứng ở một góc khuất, nhìn đám người trong sảnh tiệc đi tới đi lui, trò chuyện với nhau vui vẻ, rôm rả, khóe miệng cô ta không khỏi hiện lên một nụ cười đắc ý.

Bởi vì chỉ vài ngày trước, cô ta vẫn còn nơm nớp lo sợ.

Đám người bắt cóc mà cô ta từng nhờ vả quay ra trở mặt, cô ta lo sợ rằng nếu có chuyện gì xảy ra với Quan Tử Việt, cô ta sẽ không thể gánh chịu nổi hậu quả mất.

Cho nên trong mấy ngày hôm nay, có thể nói Tô Bích Xuân gần như là ăn không ngon, ngủ không yên.

Ai ngờ rằng hai ngày trước, quản lý của cô ta đã gọi điện báo cho cô ta, nói rằng họ đã nhìn thấy Quan Tử Việt và Mộ Nhất Vi ở trong vườn trẻ.

Lúc đầu, Tô Bích Xuân còn không tin, nhưng sau đó, quản lý đã gửi ảnh của Quan Tử Việt và Mộ Nhất Vi cho ta.

Tô Bích Xuân nhìn thấy diện mạo nguyên vẹn, không thương tích của hai đứa trẻ trong bức ảnh, trái tim vốn đang lo lăng, bất an của cô ta cuối cùng cũng yên tâm được một chút.

Chỉ có điều ngay sau đó, cô ta còn có chuyện khác đáng lo lăng hơn là liệu Quan Triều Viễn có đến gây sự với mình hay không.

Nhưng điều khiến cô ta vô cùng ngạc nhiên đó chính là kể từ khi Quan Tử Việt và Mộ Nhất Vi được tìm thấy, dường như mọi chuyện đã kết thúc một cách êm đẹp.

Khoảng thời gian vài ngày trở lại đây, cả Quan Triều Viễn và Mộ Mẫn Loan đều không gây sự gì với cô ta.

Hơn nữa, buổi lễ ký kết hợp đồng cũng được diễn ra đúng như dự kiến, không gặp bất kỳ sự cố nào cả.

Cho đến hôm nay, khách mời lần lượt đến dự tiệc.

Giờ phút này, tất cả những nổi lo lắng, bất an trong lòng Tô Bích Xuân đã hoàn toàn biến mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK