Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4907

“Bởi vì con người đều biết xấu hổ, hôm nay cô tới tìm tôi thì cũng có nghĩa rằng cô cảm thấy quyển tiểu thuyết kia của tôi không tệ…”

“Nhưng cô lại thấy xấu hổ vì đó là một quyển tiểu thuyết có yếu tố người lớn. Cho nên tôi mới khiến cho nó tự dân theo virus, như thế cũng có một cái cớ cho cô mà đúng không?”

Tô Lam vừa nghĩ đến người đang nói chuyện với mình là một người đàn ông trung niên đang móc chân thì lại cảm thấy rất quái lạ: ‘Đúng là ban đầu tôi muốn tìm bạn để hợp tác, nhưng bây giờ xem ra… thôi vậy.”

Đối phương nhìn thấy Tô Lam nói thế thì trở nên sốt ruột hơn hẳn: “Cô gái xinh đẹp ơi đừng đi chứ! Cô xem đi, cô thiếu người tôi thiếu tiền, hai người chúng ta chính là lương duyên ông trời tác hợp cho.”

Ông trời tác hợp?

Có muốn dùng văn vẻ cũng không nên dùng như thế này chứ…

Tô Lam bắt đầu nghỉ ngờ rằng đến cùng quyển tiểu thuyết kia có phải là do người này viết không.

Mặc dù trong lòng nghĩ thế nhưng cô vấn trả lời nhanh một câu: “Ai nói với bạn là tôi đang thiếu người?”

“Nếu như cô không thiếu người thật thì cũng không đến nỗi tới đây tìm tôi đúng không?”

Chẳng biết sao nhưng sau khi Tô Lam nghe thấy câu này thì lại nổi lên lòng đề phòng.

Mọi chuyện có hơi trùng hợp quá rồi không?

Mình thậm chí còn chưa nói gì tới chuyện Đại Mộng Vô Song hai với anh †a, mà anh ta đã đoán được mình thiếu người rồi ư?

Có sự nghi ngờ nên Tô Lam vốn đang chuẩn bị từ bỏ cũng đổi ý.

Dù sao bây giờ cô không tìm được người nào thích hợp, chẳng bằng gặp mặt người này một lần, nói không chừng có thu hoạch ngoài ý muốn thì sao?

Cho dù anh ta thật sự không có năng lực làm biên kịch thì ít nhất mình cũng có thể biết được là đến cùng anh †a có âm mưu gì không.

Tô Lam nghĩ tới đây thì gõ chữ thật nhanh: “Bạn đoán đúng rồi đó, đúng là bây giờ tôi đang thiếu người.”

“Cô có thể ra giá bao nhiêu?”

“Việc tôi ra giá bao nhiều còn phải phụ thuộc vào bạn có thể cho tôi thứ gì nữa.”

“Cô gái xinh đẹp yên tâm đi, chỉ cần cô có thể nghĩ được thì tôi có thể viết được, chỉ cần cô trả nổi là được, thế nào?”

Tô Lam không kìm được mà trừng trắng mắt.

Người này đúng là tự tin quá đáng!

Mặc dù vẻ mặt cô rất khinh bỉ nhưng thái độ trả lời lại vô cùng chính trực: “Như thế này đi, bởi vì tôi cần khá là gấp, không bằng sáng mai chúng ta hẹn gặp nhau một lần, bạn thấy sao?”

“Đương nhiên là không có vấn đề, cô quyết định địa điểm chúng ta gặp mặt GIIU Tô Lam suy nghĩ một chút rồi chọn một chỗ khá là đông đúc.

“Vậy thì cửa hàng bách hoá Thiên Trì đi, tôi thấy địa chỉ bạn ghi chú cũng ở thành phố Ninh Lâm”

“Bạn yên tâm đi, chỉ cần bạn có thể viết ra được thứ tôi muốn thì giá cả không thành vấn đề.”

“Trời ạ, vậy thì tốt quá. Tôi làm cho người khác nhiều năm như thế rồi nhưng đây là lần đầu tiên gặp người hào phóng như cô đó. Yêu cô thật đấy.”

“Nhớ là ngày mai phải lên mạng, chúng ta cứ liên hệ qua zalo là được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK