Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3419

“Tư Vũ Chiến đã phái người truy đuổi anh †a, có thể anh ta muốn tránh đầu sóng ngọn gió nên chạy trốn rồi. Các tòa nhà của u Thị ở trong nước đều đã đóng cửa gần một tuần nay. Giá cổ phiếu của tập đoàn u Thị gần đây cũng lao dốc không phanh, nếu còn tiếp tục đi xuống nữa, chỉ sợ chẳng bao lâu nữa sẽ phải phá sản”

Ánh mắt Quan Triều Viễn chợt lóe, bỗng nhiên phất tay: “Tôi biết rồi”

“Vậy ông chủ, bây giờ chúng ta có phải tiếp tục tìm Tô Duy Nam nữa không?”

Quan Triều Viễn thản nhiên nói: “Không cần, người đàn ông kia nếu không đã không muốn để anh tìm được thì cho dù anh có hao tâm tốn sức chỉ sợ cũng uổng công. Đúng rồi, chuyện này không được nói cho Tô Lam.”

“Vâng ông chủ.”

Đợi Lục Anh Khoa xoay người đi ra ngoài, Quan Triều Viễn chậm rãi đi đến trước cửa sổ sát sàn.

Tòa nhà của anh nãm gần trụ sở chính của tập đoàn Lệ Thiên, cũng là chỗ nằm trong khu vực cực kỳ sầm uất.

Từ lầu hai mươi đi xuống cơ bản là có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố Ninh Lâm.

Ánh mắt Quan Triều Viễn đột nhiên trở nên tối sầm lại: “Tô Duy Nam, rốt cuộc anh đang chơi cái trò khỉ gì thế?”

Dù là người thông minh như Quan Triều Viễn cũng không thể đoán ra hiện tại Tô Duy Nam cuối cùng đang tính toán cái gì.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn người đàn ông này thì Quan Triều Viễn đã biết anh ấy vốn dĩ không phải là người bình thường, cũng không phải là một người tầm thường. Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Dù sao lúc còn trẻ như vậy đã trở thành huyền thoại ở phố Kim An, không thể nào sau khi trở về thành phố Ninh Lâm lại bị một tên bại tướng dưới tay truy đuổi, cuối cùng suy đồi đến độ ngay cả mặt cũng không dám ló.

Tên giảo hoạt này nhất định là đang tính toán gì đó.

Vào lúc Quan Triều Viễn còn đang suy nghĩ thì điện thoại đặt trên bàn sách đột nhiên rung lên.

“Ông xã ơi, mau nhận điện thoại của em yêu nào.”

Là tiếng của Tô Lam.

Quan Triều Viễn đã đặt giọng của Tô Lam thành chuông điện thoại độc quyền của mình.

Cho nên vừa nghe thấy âm thanh này, Quan Triều Viễn lập tức xoay người cầm điện thoại lên.

Anh tiện thể nhìn lướt qua đồng hồ treo trên vách tường, lúc này cũng mới hơn mười một giờ, Tô Lam hẳn là vẫn chưa tan học mới đúng?

Chỉ là anh vừa mới nhấn phím nghe thì đầu bên kia điện thoại đã truyền đến tiếng của Lâm Thúy Vân: “Nam thần, trong giờ học lúc nãy Tô Lam bỗng nhiên nôn ra, hơn nữa có vẻ nôn rất nghiêm trọng, bây giờ anh có bận không? Có thể đến đây đón cô ấy không?”

Sắc mặt Quan Triều Viễn trầm xuống, lập tức xoay người đi ra bên ngoài: “Hai người đang ở đâu?”

“Chúng tôi ở lầu dạy học, lát nữa tôi đưa cô ấy ra cổng trường.”

“Mười lăm phút nữa sẽ đến”

Lâm Thúy Vân dìu Tô Lam đợi ở cổng trường đại học Lan Ly đã gần mười phút.

Một chiếc Rolls-Royce màu đen nhanh như xe điện phi tới, nhanh chóng dừng lại ở trước mặt các cô.

Một lát sau, Quan Triều Viễn với bộ đồ tây trang màu đen từ trên xe bước xuống.

Anh đi mấy bước đã tới trước mặt Tô Lam, cúi đầu nhìn cô, giọng nói trầm lạnh: “Sao lại thế này?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK