Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 298


Đi đường mất hai tiếng, mọi người đều đã mệt, lúc này đều đang ngủ.


“Tôi muốn có đáp án chắc chắn!” Mục Nhiễm Tranh quát lên.


Đối phương liền hoảng sợ mà tỉnh táo trở lại.


Anh ta không dám chậm trễ, nhỡ nào thật sự có người chưa lên xe, anh ta là người có trách nhiệm rất lớn!


“Tô Lam đâu? Tô Lam có ở đây không?”


Không ai trả lời, ngược lại, mọi người đều bị ồn mà tỉnh dậy.


Đèn trên xe rất tối, không đủ để nhìn rõ.


“Mọi người đừng ngủ nữa! Nhìn xem Tô Lam có ở đây không?”


Gần như tất cả mọi người đều đã tỉnh, cùng nhau tìm, đều cảm thấy kỳ lạ.


Lúc này, Bối Bối bắt đầu hơi hoảng hốt lo sợ, trên trán đổ mồ hôi lạnh.


“Đúng rồi, Bối Bối, không phải cô cùng Lam đi vệ sinh sao? Cô ấy không ở cùng cô sao?”


Bỗng nhiên, người bên cạnh Bối Bối hỏi.


Bối Bối giật mình sợ hãi.


“Đúng vậy, tôi và chị Lam cùng đi, nhưng lúc tôi đi ra, không thấy chị Lam nữa, tôi tưởng là chị ấy quay lại rồi, cũng không để ý nữa”


Gay go rồi!


Mục Nhiễm Tranh đã nghe thấy từ trong điện thoại.


“Lập tức dừng xe, quay lại tìm! Khả năng cao là Tô Lam lạc đường rồi, cô ấy bị mù đường!”


Mục Nhiễm Tranh cực kì hiểu Tô Lam, lúc trước anh không cho Tô Lam đi lung tung trong rừng, chính là vì Tô Lam bị mù đường, đến đông tây nam bắc cô cũng không phân biệt được!


Lúc này, tất cả mọi người đều không còn tâm tình nào mà ngủ nữa!


Chiếc xe khách liền quay trở lại Khung.


vào núi Thương Thế nhưng, ngay lúc này, vài tiếng sói hú khiến mọi người đều nổi da gà.


Ngọn núi này là núi hoang chưa từng được khai phá, có thú dữ là chuyện không hề kì lạ chút nào!


Đám con gái đều trốn trong xe, đến xe cũng không dám xuống.


Vốn Mục Nhiễm Tranh muốn tổ chức mọi người vào núi Tìm, nhưng tất cả mọi người đều không quá tích cực.


Sói hú từng đợt, ai mà không sợ chứ?


“Nhiễm Tranh, cậu chắc chắn chúng ta phải vào núi tìm giữa đêm sao?” Một nhân viên đoàn phim đưa ra ý kiến khác.


“Lạc mất người, đương nhiên phải tìm!”


“Hay là đợi sáng mai rồi tìm? Chúng ta không có cái gì, đi vào tìm thế nào? Lát nữa không tìm được người, còn mất mạng ấy!”


“Đúng vậy, mấy người chúng ta không đủ cho sói nhét kẽ răng”


Mọi người tôi một câu anh một câu, thể hiện không muốn vào núi.


Bọn họ chỉ là nhân viên đoàn phim, không phải là đội thám hiểm!


Vốn còn có ít đuốc, nhưng đó là đạo cụ, đã dùng hết rồi, bọn họ tay không tấc sắt vào núi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK