Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5205

Cô ấy nhanh chóng xông đến, một tay nắm lấy hai tay của bác sĩ Bạch, giọng nói không hề che giấu sự cầu xin: “Bác sĩ Bạch, tôi cầu xin bác sĩ, cầu xin anh nhất định phải mau chóng cứu thằng bé, dù là có tốn bao nhiêu tiền cũng không sao, chỉ cân có thể cứu sống được thằng bé…”

Nhìn thấy dáng vẻ này của Tống Chỉ Manh, bác sĩ Bạch lắc đầu.

Anh ta âm thầm thở dài: “Cô Tống, lúc này cô đừng căng thẳng, tôi sẽ nói đầu đuôi tình hình với cô một cách rõ ràng, sau đó cô sẽ hiểu.”

“Lúc này vấn đề của Khúc Nhất Phàm không phải là có nhiều tiền hay không, bởi vì nhóm máu của cậu bé rất hiếm, trong kho máu của bệnh viện của chúng tôi không có nhóm máu này.”

“Hơn nữa chúng tôi cũng đã liên hệ với những kho máu khác, nếu như muốn đưa máu đến thì ít nhất cũng phải chờ…

hai đến ba ngày…”

“Là vấn đề máu sao? Nếu thật sự là vậy thì mấy người chúng tôi đều có thể làm xét nghiệm máu, nếu như có thể thì anh có thể lấy máu của tôi.”

Tống Chỉ Manh vội vàng mở miệng nói.

“Lấy máu của cô sao?”

Bác sĩ Bạch là người hiểu rõ nhất về tình trạng sức khỏe của Tống Chỉ Manh.

Vừa thấy cô ấy không hề chần chừ nói ra câu này, anh ta lập tức nhíu mày, trong giọng nói còn có thể cảm nhận được sự không vui: “Tạm thời cô đừng quá lo lắng, bởi vì bây giờ còn chưa xét nghiệm máu, vân chưa biết chắc được là nhóm máu của mọi người có phù hợp hay không.”

“Hơn nữa, dù cô có thực sự đồng ý truyền máu cho cậu bé, nhưng nếu nhóm máu của hai người không phù hợp thì tôi cũng sẽ không thể dùng máu của cô.”

Sau khi nói xong lời này, bác sĩ Bạch bèn gật đầu với bọn họ, trực tiếp xoay người định rời đỉ: “Điều cần làm lúc này là mọi người nên đợi tin tức, cũng đừng quá lo lắng, chuyện vân chưa đến mức không thể nào cứu chữa được.”

“Bệnh viện của chúng tôi sẽ nhanh chóng nghĩ cách, đầu tiên là đến các bệnh viện khác xem thử xem có thể mượn được máu nhóm này hay không.”

“Tại sao lại như vậy chứ?”

Nhìn bóng lưng đi ngày càng xa của bác sĩ Bạch, Tống Chỉ Manh vô cùng kinh ngạc.

Cô ấy vẫn còn muốn đuổi theo: “Tại sao lại như vậy chứ? Tại sao không thể dùng máu của mình?”

Thấy bác sĩ Bạch cũng không có ý định dừng lại, Tống Chỉ Manh vô cùng lo lắng quay đầu lại, nắm lấy cánh tay của Khúc Thương Ly, trong giọng nói toát lên vẻ cầu xin và lo lắng: “Khúc Thương Ly, chúng ta cùng đi xét nghiệm máu, anh là cha của Nhất Phàm, máu của anh chắc chắn phù hợp với thăng bé, bây giờ chúng ta lập tức đi ngay.”

Nhìn thấy bóng lưng xoay người rời đi của Tống Chỉ Manh và Khúc Thương Ly, Tô Lam vội vàng quay đầu liếc mắt nhìn Quan Triều Viễn, đỡ lấy cánh tay của anh: “Ông xã, chúng ta cũng đi thử xem sao đi, lỡ như phù hợp thì sao?”

Quan Triều Viễn kéo cô lại, khẽ lắc đầu: “Bây giờ em đang mang thai, dù cho nhóm máu của hai người có thật sự phù hợp thì bệnh viện cũng sẽ không để em hiến máu, anh sẽ đi xét nghiệm, em ở đây chờ tin tức là được, nghe chưa?”

Sau khi Quan Triều Viễn nói xong, Tô Lam mới nhận ra đúng là phụ nữ có thai không thể hiến máu.

Hơn nữa dù có hiến thì cũng không thể dùng được, cô chỉ có thể gật đầu: “Được, vậy em ở đây chờ mọi người.”

Bên kia, vì Khúc Nhất Phàm mất máu quá nhiều nên đã trực tiếp được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK