Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4172

Nhưng khi cô ta thu dọn xong đồ đạc, vừa định mở cửa đi ra ngoài, đột nhiên hai mắt tối sâm lại.

Chỉ nhìn thấy một vài người đàn ông vạm vỡ trong bộ vest đen xuất hiện trước mắt cô ta.

Hai chân Tô Bích Xuân mềm nhữn, hành lý trong tay rơi xuống đất.

Cô ta vô thức lùi lại vài bước, hoảng sợ nhìn những người trước mặt: “Các người…các người là ai?”

Những người mặc đồ đen lạnh lùng nhìn cô ta, nói: “Trong lòng cô làm gì cô không biết hay sao mà còn hỏi.”

Sau đó, bọn họ cũng không thèm nói nữa, trực tiếp bắt Tô Bích Xuân đứng dậy lôi về phía thang máy.

Tô Bích Xuân muốn kêu cứu, nhưng miệng và mũi đều bị bịt kín, cô ta không có cách nào phát ra âm thanh.

Trong lòng cô ta có một linh cảm đáng sợ, rằng những người này chắc chăn là do Quan Triều Viễn cử đến.

Nhưng cô ta trăm triệu lần cũng không đoán ra được, tại sao hành động của Quan Triều Viễn lại nhanh đến như vậy.

Trong hầm để xe u ám, Tô Bích Xuân bị lôi xuống xe, trực tiếp ngã xuống đất.

Cô ta hoảng sợ đứng dậy nhìn vào khung cảnh mờ mịt xung quanh, cô ta run lên vì sợ hãi, ngay cả nói chuyện cũng lắp ba, lắp bắp.

“Các người là ai? Rốt cuộc các người muốn làm cái gì?”

“Cô còn hỏi?”

Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Đột nhiên một giọng nói lạnh như băng từ trong bóng tôi vang lên.

Tô Bích Xuân nhìn lại và thấy một người đàn ông cao lớn từ trong bóng tối bước ra.

Anh ta chậm rãi bước ra với vẻ mặt âmu.

Nhìn thân hình người đàn ông tràn đầy sự tức giận không thể kiềm chế, nhìn sơ qua có cảm giác như nghẹt thở.

“Lệ…Quan Triều Viễn…”

Đó là Quan Triều Viễn.

Đây là người đàn ông mà cô ta từng mơ tưởng đến.

Khi lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, cô | †a thậm chí còn tưởng tượng rằng mình có thể thay thế Tô Lam mà đứng cùng với người đàn ông này.

Lúc này, Quan Triều Viễn đút một tay vào túi, khuôn mặt u ám.

Anh lạnh lùng nhìn chăm chằm Tô Bích Xuân giống như là đang nhìn một con kiến.

“Người ở đâu?”

Mặc dù đã qua nhiều năm như vậy nhưng thời điểm gặp lại Quan Triều Viễn, Tô Bích Xuân vẫn cảm thấy tim đập nhanh hơn.

Phải biết rằng trong mắt cô ta người đàn ông này hấp dẫn như thế nào.

Bất kể anh ở đâu, cho dù biểu hiện của anh ta có kinh khủng đến đâu, nó vân luôn mang một sức hút chết người.

Nhưng Tô Bích Xuân biết đây không phải là thời điểm để cho cô ta sỉ mê anh.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK