Chương 910
Giản Ngọc nhìn Hoắc Tư Nhã: “Tiểu Nhã, em ra ngoài chơi trước đi, anh có đôi lời muốn nói với chị họ em.”
Hoắc Tư Nhã lè lưỡi.
“Được rồi, em không làm bóng đèn của anh chị nữa!”
Hoắc Tư Nhã che miệng cười, nhìn Giản Ngọc rồi lại nhìn Tô Lam, sau đó tung tăng chạy đi.
Giản Ngọc bước vào phòng.
“Em vào đi.”
Tô Lam nhanh chóng đi vào.
“Anh Ngọc, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Sao anh lại ở đây?”
Trong đầu Tô Lam có vô số dấu chấm hỏi.
Giản Ngọc bình tĩnh ngồi trên ghế, rót cho mình một tách trà rồi từ từ nhâm nhi.
“Cưng à, cảm giác có nhà là như thế nào?”
Anh ta hoàn toàn không có ý trả lời câu hỏi của Tô Lam.
“Anh Ngọc, anh mau nói cho em biết chuyện gì đang xảy ra đi!”
Tô Lam ngồi lên ghế.
Giản Ngọc lại lấy một tách trà nhỏ xinh xắn ra, cũng rót từ bình tử sa.
“Nếm thử xem trà này có hương vị thế nào.”
“Bây giờ em nào có tâm tư uống trà với anh? Chuyện này là sao?”
Giản Ngọc vẫn bình thản nếm trà, dư vị tưởng chừng như vô tận.
“Anh Ngọc!” Tô Lam nổi giận, hét lên với Giản Ngọc.
“Cục cưng, em giận rồi à? Em sốt ruột như thế làm gì?”
“Em có thể không sốt ruột sao? Nếu bây giờ anh chỉ muốn uống trà, không có thời gian giải thích với em thì cho em mượn điện thoại đi!”
“Em mượn điện thoại làm gì? Gọi cho Quan Triều Viễn?”
“Đúng!”
Tô Lam không phủ nhận: “Em cần báo bình an cho anh ấy.”
“Không cần.”
“Thế nào gọi là không cần?”
“Anh không cho em mượn điện thoại được, nhà họ Hoắc cũng sẽ không cho phép em tiếp xúc với sản phẩm điện tử có thể liên lạc với thế giới bên ngoài.”
Tô Lam hoảng sợ nhìn Giản Ngọc.
Chẳng lẽ đây là bắt cóc?
Tô Lam chợt nghĩ đến nếu Hoắc Vũ Long có thể biết chính xác thông tin chuyến bay của cô, vậy chắc hẳn ông cũng biết nhà cô ở đâu, tại sao không đến nhận nhau luôn mà lại chơi kiểu bắt cóc này?
Sau khi suy xét cẩn thận kỹ lưỡng, quả thực có quá nhiều điểm đáng nghi!
Giản Ngọc cười khẽ.
“Anh thực sự không còn cách nào khác, vì em vẫn không tin anh nên anh mới phải dùng cách này.”
Danh Sách Chương: