Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5100

Thật ra, tiềm thức của cô ấy đã tự nhủ rằng cô ấy nên ghét người đàn ông đó.

Nhưng tình yêu đã tích tụ trong lòng ba năm không cách nào nói rằng muốn quên là quên ngay được.

Nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Nguyễn Phương Thảo, mặc dù đã nổi cơn thịnh nộ, nhưng Tô Lam quyết định không kích thích cô ấy trong lúc này: “Phương Thảo, cô đừng kích động, cô không cho tôi tìm anh anh, thì tôi sẽ không tìm anh ta, tôi sẽ nghe theo cô, có được không? Cô bình tĩnh lại trước đất”

Tô Lam đã phải mất rất nhiều công sức để dõ dành Nguyễn Phương Thảo cho đến khi cô dần bình tĩnh lại.

Bởi vì có Tô Lam ở bên cạnh, Nguyễn Phương Thảo, người không nhắm mắt một ngày một đêm, cuối cùng cũng nặng nề mà chìm vào giấc ngủ.

Tô Lam sợ lát nữa cô ấy tỉnh dậy mà không thấy mình, thế là liền để lại một tờ giấy nhắn, nói mình xuống †âng mua cho cô chút đồ ăn, sẽ nhanh chóng quay lại ngay lập tức!

Sau khi xử lý xong mọi chuyện, Tô Lam bước ra khỏi cửa.

Nhưng cô không đi mua đồ ăn, mà là đi tìm người để tính sổ.

Địa chỉ nhà của Chiến Lưu Thành vân còn trong điện thoại của cô.

Vì vậy, sau khi xuống tầng, cô không nói một lời lái xe thẳng về phía căn hộ ở †rong thành phố của Chiến Lưu Thành.

Trên đường đi, Tô Lam càng lúc càng tức giận, dây thần kinh lý trí trong đầu cô dường như sắp đứt phựt.

Chiếc xe càng giống như một mũi tên bắn ra khỏi dây, nhanh chóng lao vào dòng xe cộ.

Thời gian trôi qua khoảng hai mươi phút đồng hồ.

Tô Lam lái chiếc xe BMW màu trắng mà của mình dừng lại ở trước cổng tiểu khu mà Liên Thành ở.

Cô trầm khuôn mặt lạnh lẽo nhanh chóng bước xuống xe đi thẳng đến căn hộ của Chiến Lưu Thành đang ở.

Bởi vì cách đây một thời gian Tô Lam đến tiểu khu này khá thường xuyên.

Vì vậy, khi cô vừa mới xuất hiện ở cửa, chú bảo vệ đã nhận ra cô ngay lập tức.

Lúc này, nhìn thấy thấy Tô Lam đi tới, ông ấy liền cười híp mắt lại cất tiếng nói ôn hòa chào hỏi cô: “Cô bé, mấy ngày nay đều không thấy cháu nữa, cháu lại tới tìm tên nhóc kia sao? Thật tình cờ, nửa tiếng trước tôi vừa thấy cậu ta vê nhà đấy, hiện tại cháu đi tìm cậu ta, thì nhất định có thể gặp được cậu tai”

Đôi mắt của Tô Lam sáng lên ngay lập tức sau khi nghe những lời của chú bảo vệ trông cửa.

Đôi tay vốn dĩ đang buông thống bên hông của cô bỗng nhiên nắm chặt lại.

Thật đến sớm không bằng đến đúng lúc!Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Hôm nay cô phải xé bỏ lớp mặt nạ của tên cặn bã này!

“Cảm ơn chú, cháu đi lên ngay đây ạt”

Sau khi nói lời cảm ơn, Tô Lam đã nhanh chóng chạy đi.

Chú bảo vệ nhìn thấy bộ dạng vội vã của cô thì cười ha ha nói: “Ôi, những năm gần đây ấy mà, một cô bé si tình giống như vậy, đúng là khó mà gặp được! Hi vọng thằng nhóc kia hiểu được cách trân trọng!”

Vài phút sau, Tô Lam thở hổn hển lao ra khỏi cửa thang máy.

Cô đứng ở cửa căn hộ, cơn tức giận khiến cô mất hết kiên nhãn bấm chuông cửa.

Cô ấy trực tiếp giơ nắm đấm lên và bắt đầu đập cửa thật mạnh: “Chiến Lưu Thành, tên khốn kiếp nhà anh! Anh mở cửa cho tôi! Tôi biết anh đang ở bên trong, anh mở cửa ngay lập tức!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK