Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4561

Tô Duy Nam thắt dây an toàn xong rồi nhìn Bảo Anh, đang định nói gì đó, bồng nghe thấy Mộ Mãn Loan lên tiếng: “Có chuyện gì về nhà rồi nói.”

Tô Duy Nam gật đầu, đạp chân ga tới cùng.

Trên đường về, Tô Duy Nam rất nghi hoặc. Anh không biết tại sao Bảo Anh lại đột nhiên mất tích, rồi một tháng sau lại đột nhiên xuất hiện trong bệnh viện này, hơn nữa còn ra nông nỗi này. Anh không biết gần đây Bảo Anh đã gặp phải chuyện gì, cho nên anh muốn đưa cô bé về nhà hỏi rõ ràng.

Trên đường về, Bảo Anh cứ nhìn chằm chằm Mộ Nhất Vi trong lòng Mộ Mãn Loan. Vừa rồi Bảo Anh đều thấy rõ động tác của họ ở trong xe. Trước kia cha sẽ chỉ đối xử với mình như vậy, nhưng sau khi có Mộ Nhất Vi, mọi chuyện đều thay đổi.

Bảo Anh ngơ ngác nhìn Mộ Nhất Vị, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Ánh mắt của Bảo Anh quá cố chấp khiến Mộ Mẫn Loan không thể nào xem nhẹ. Thông qua gương chiếu hậu, cô có thế thấy rõ Bảo Anh vẫn nhìn con gái mình. Trái tim cô chùng xuống, ôm Mộ Nhất Vi càng chặt hơn, thậm chí còn dùng thân thể của mình ngăn cách ánh mắt của Bảo Anh và Mộ Nhất Vi.

Cho dù lúc này Bảo Anh ra nông nỗi này, nhưng cô vân không thể quên được hơn nửa tháng trước, cô bé thoạt nhìn ngoan ngoãấn nghe lời này đã cầm đá đập lên đầu con gái mình như thế nào.

Nếu không phải Quan Tử Việt chắn thay Mộ Nhất Vi thì hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Mỗi khi nhớ tới cảnh đó, Mộ Mãn Loan vẫn còn sợ hãi.

Trên đường đi, cô cũng suy nghĩ rất nhiều. Cô không phải thánh mẫu, cũng không phải hoa sen trắng. Nếu có kẻ muốn làm tổn thương con gái cô, cô sẽ là người đầu tiên không cho phép. Cho dù đối phương chỉ là một đứa bé bốn năm tuổi thì cũng không được!

Khi xe sắp chạy vào cổng, di động của Mộ Mẫn Loan vang lên. Cô nhìn cái tên nhảy trên màn hình, bấm nút nghe máy: “Tô Lam.”

“Mãn Loan, Nhất Vi sao rồi? Tiệc tối bên này vừa kết thúc, em muốn tới thăm con bé.”

Mộ Mãn Loan cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng mình, cười nói: “Em đừng lo, Nhất Vi đã không sao rồi. Còn em, hôm nay đã mệt mỏi cả ngày rồi, vẫn mau chóng về nhà nghỉ ngơi đi.”

Giọng nói của Tô Lam hơi lưỡng lự: “Thật sự không sao chứ?”

“em yên tâm, chị với anh trai em vừa đón Nhất Vi từ bệnh viện về nhà, đã về tới nhà rồi.”

Nghe vậy, Tô Lam mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy được rồi.”

“Tô Lam…” Đúng lúc này, Mộ Mẫn Loan bỗng nói: “Đã tìm được Bảo Anh rồi.”

Tô Lam lo lắng hỏi: “Cái gì? Tìm được rồi ư? Chuyện gì vậy?”

Mộ Mãn Loan quay lại nhìn Bảo Anh đã nằm ngủ trên ghế: “Tình huống cụ thể chị còn chưa biết, đang định về nhà hỏi rõ ràng.”

“Không sao là được rồi.”

Hai người không tiếp tục trò chuyện mà cúp máy. Mộ Mẫn Loan đưa con gái lên phòng ngủ trên tầng hai, nhìn cô bé một lúc rồi mới xuống phòng khách †âng một.

Lúc này, Bảo Anh đã tỉnh lại, tựa vào lòng Tô Duy Nam nức nở. Tô Duy Nam đối diện với Mộ Mãn Loan, khẽ lắc đầu, ý muốn nói tới bây giờ còn chưa hỏi rõ ràng.

Đúng lúc này, tiếng chuông cửa dồn dập vang lên ngoài cổng biệt thự. Mộ Mãn Loan nói: “Để em đi xem thử.”

Khi Mộ Mân Loan mở cổng ra thì phát hiện hai cảnh sát mặc đồng phục đang đứng ngoài cổng. Cô kinh ngạc: “Xin hỏi hai anh có chuyện gì vậy?”

Hai cảnh sát lấy ảnh chụp của Bảo Anh đưa tới trước mặt Mộ Mẫn Loan: “Chúng tôi nhận được điện thoại của bệnh viện trung tâm tố cáo đứa bé này bị hai người các cô mang đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK