Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2936

Cô đưa tay ra định gõ vào đầu Lâm Thúy Vân mấy cái: “Thúy Vân, cái con bé này, cậu có nhầm hay không vậy, rõ ràng là mình đứng gần cậu hơn mà? Tại sao đôi mắt sáng long lanh kia của cậu chỉ có thể nhìn thấy anh ấy chứ!”

Lâm Thúy Vân cười cười hết sức gian xảo: “Được rồi, được rồi, nam thần của cậu thì cậu ghen. Đúng là đứa hay ghen mà. Hai người mau vào đi.”

Nhìn thấy sự bình tĩnh như không có gì xảy ra của Lâm Thúy Vân, Tô Lam vô thức liếc nhìn Quan Triều Viễn một cái.

Tại sao cái con bé Lâm Thúy Vân này nhìn qua trông giống như không có chút cảm xúc bưồn bã, tiêu cực nào?

Chẳng lẽ cô ấy vẫn còn chưa biết chuyện trên trang thông tin của trường hay sao?

Chẳng lẽ chuyện của cô ấy lại được giấu kín như vậy sao?

“Ui cái thäng nhóc này, mẹ nuôi nhớ con đến chết mất!”

Lâm Thúy Vân nghiêng đầu, liếc mắt nhìn thoáng qua thấy hai đứa trẻ phía sau lưng ai vợ chồng trẻ bọn họ.

Cô nhe nanh múa vuốt về phía Tô Duy Hưng, trêu cậu bé, niềm nở hôn lên môi cậu bé một cái Tô Duy Hưng nhanh tay nhanh mắt, lấy chiếc.

iPad từ trong cặp sách nhỏ của mình ra, lập tức chặn lại “mõm sói” của Lâm Thúy Vân.

Môi của Lâm Thúy Vân chạm thứ gì đó lành lạnh, cô ấy mở to mắt, nhìn thấy iPad trước mặt, lập tức thất vọng, phàn nàn: “Làm sao vậy? Duy Hưng à, để cho mẹ nuôi hôn một cái cũng không được sao?”

Tô Duy Hưng lấy iPad về, ánh mắt cực kỳ đáng ghét nhìn qua Lâm Thúy Vân: “Con không có người mẹ nuôi nào kém thông như vậy”

Tô Lam ngay lập tức trợn tròn mắt: “Tô Duy Hưng, tại sao con lại hỗn láo, không biết lễ phép như vậy chứ? Mau xin lỗi mẹ đi!”

Thế nhưng, Tô Lam còn chưa mảng xong đã thấy Lâm Thúy Vân xua xua tay, mặt mũi hớn hở cười cười: “Wow! Quả nhiên là con nhà tông, không giống lông cũng giống cánh, khí chất kỳ lạ và điên điên như nam thần!”

“Nói thật đi, thật ra hai người mới thực sự là cha con ruột thịt, đúng không? Ngay cả biểu hiện khinh người cũng giống nhau y như đúc vậy”

Lâm Thúy Vân vô tư vô lo vui đùa, không để ý gì đến những lời nói ban nãy của Tô Lam, sắc mặt của Tô Lam thay đối liên tục.

Tô Lam nhanh chóng cụp mắt xuống đổi chủ đề: “Lâm Thúy Vân, đây là cách cậu tiếp đón khách quý đấy sao? Đến một tách trà cũng không pha được cho mình à, cậu định lợi dụng đây là nhà cậu nên muốn làm gì thì làm sao.”

Lâm Thúy Vân cười ha ha một tiếng rồi mpos: “Đúng rồi, cậu không nói thì suýt chút nữa mình cũng quên mất, nam thần, hai người ngồi trước đi, tôi đi pha trà cho hai người ngay đây!”

“Tôi vào nhà vệ sinh một lát” Quan Triều Viễn đứng dậy.

Tô Duy Hưng đưa iPad trên tay cho Tô Mỹ Chỉ “Con cũng muốn đi vệ sinh”

Nói xong, Tô Duy Hưng ba chân bốn cảng chạy theo.

Đúng lúc Quan Triều Viễn vừa trong nhà vệ sinh đi ra, vừa mở cửa ra đã thấy Tô Duy Nhất đang cau mày nhìn anh: “Con có chuyện gì muốn nói với cha, há?”

Tô Duy Hưng bắt chước bộ dạng của anh thường làm, khoanh hai tay đặt trước ngực.

Từ biểu cảm đến từng hành động nhỏ nhặt của hai người cũng giống nhau y hệt, như thể được đúc ra từ một khuôn “Cha, rốt cuộc đến khi nào thì cha mới nói thật cho mẹ Tô Lam ngốc nghếch biết?”

Quan Triều Viễn ngồi xổm xuống, anh nhìn thẳng vào mắt cậu bé, hai người bốn mắt đối diện nhìn nhau, một lớn một nhỏ.

Quan Triều Viễn không coi cậu bé là một đứa trẻ nữa mà nghiêm túc giải thích cho cậu bé: “Mấy năm nay, mẹ của con một mình nuôi nấng hai đứa, không phải là mẹ con rất vất vả hay sao?”

“Cái này còn cần hỏi sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK