Chương 2313
Một lát thì cô vo vo khuôn mặt của Quan Triều Viễn, một hồi thì lại lôi kéo quần áo của anh Một lát thì nói lạnh quá, liều mạng mà chui vào trong lòng anh Một lát sau thì lại bảo nóng, kéo quần áo của mình xong thì lại lôi kéo quần áo của anh.
Cả người cô cứ giống như là một con mèo lộn xộn, liều mạng mà cào loạn trong lòng anh.
Cho tới bây giờ Quan Triều Viễn chưa từng nhìn thấy Tô Lam mất khống chế như thế.
Lần trước cho dù cô bị bị bỏ thuốc, ở trong lòng cũng là thật cẩn thận mà lại tràn ngập phòng bị.
Anh không kiên nhẫn mà nhét cô vào ghế sau của xe, lúc này Tô Lam bắt đầu ngày một tệ hơn.
Cả người cô cuộn trong lòng Quan Triều Viễn.
Uống nhiều rượu rồi nên có hơi không thoải mái, cô cứ liều mạng mà chui vào trong lòng anh, ngửi thấy hương khí nhàn hạt trên người anh, cô há mồm gặm gặm về phía cổ của anh.
Trong suốt quá trình, Quan Triều Viễn không nói một lời nào, chỉ là áp khí quanh thân càng lúc càng thấp.
Ngay lúc Tô Lam cản một ngụm lên trên vành tai của anh thì cuối cùng mặt anh cũng đen như đáy nồi.
Anh cầm lấy bàn tay nhỏ bé đang tàn sát bừa bãi khắp nơi của cô, mạnh mẽ ấn cô vào trong lòng mình.
Lục Anh Khoa ngồi ở hàng ghế lái, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, đè ép không dám liếc mắt nhìn một màn phía sau một cái, hết sức chuyên chú mà lái xe, anh ta chỉ là yên lặng không một tiếng động mà giẫm mạnh chân ga lên.
Mười lăm phút sau, chiếc xe Roll Royce đã dừng trước cửa biệt thự.
Quan Triều Viễn dùng áo khoác tây trang bọc Tô Lam lại rồi trực tiếp bế lên lầu, cực kỳ ghét bỏ mà ném cô vào trong bồn tắm.
Vẻ mặt Quan Triều Viễn âm trầm, anh chuẩn bị xoay người cầm lấy vòi hoa sen, muốn xối cho cô tỉnh táo lại một chút.
Vừa mới xoay người, cả người Tô Lam đã dính chặt lấy anh như con bạch tuộc.
Quan Triều Viễn ngửi thấy mùi rượu trên người cô thì chán ghét mà đẩy cô ra một cái.
Bị gạt sang một bên đến lảo đảo, sự uất ức của ngày nay của Tô Lam đột nhiên dâng trào lên: “Tại sao? Tại sao tất cả các người đều muốn ức hiếp tôi chứ? Bởi vì Tô Lam tôi rất đáng bị bắt nạt sao? Bây giờ tôi ngoài hai đứa con ra thì chả còn một người thân nào hết, rốt cuộc tôi đã làm gì sai chứ? Các người rằng rằng tôi nguyện ý lá mặt lá trái với đám đàn ông đó sao? Nếu như không phải bởi vì tôi có hai đứa con, tôi có thể kiên cường hơn bất cứ ai nữa đó! Đàn ông các người chẳng phải là thứ tốt đẹp gì cả, đều là người xấu cả.
Anh trai là người xấu, Tô Văn Tâm là người xấu, cả Cố Đức Hiệp cũng vậy, Quan Triều Viễn thì lại cực kỳ cực kỳ xấu xa luôn!”
“im miệng cho tôi”
Lại lần nữa nghe thấy nhắc đến tên mình từ trong miệng con nhóc này, vẻ mặt Quan Triều Viễn càng khó coi hơn.
Lần này anh dứt khoát trực tiếp mở vòi nước ra.
Dưới dòng nước lạnh lẽo trút xuống làm cho Tô Lam giật mình, vừa rồi cô mang cảm xúc còn xúc động lập tức yên tĩnh lại trong nháy mắt.
Quan Triều Viễn không nói một lời nào, anh ra tay cởi quân áo của cô ra.
Danh Sách Chương: