Chương 264
Mãi cho tới khi cô ăn xong, cũng không thấy Quan Triều Viễn đi xuống.
Lại qua nửa tiếng nữa, vị kia cuối cùng cũng từ từ đi xuống, trong tay còn ôm bộ quần áo vừa rồi.
Đã giặt bao nhiêu lần rồi đây?
Đến mức đó sao?
“Vứt bộ quần áo này đi cho tôi!”
Quan Triều Viễn trực tiếp vứt bộ quần áo cho người giúp việc, người giúp việc liền cảm bộ quần áo vứt vào thùng rác bên ngoài.
Tô Lam lắc đầu.
Có tiền, quả nhiên tùy hứng.
Ánh mắt của Quan Triều Viễn dính chặt lên người Tô Lam.
“Ăn cơm!”
“À, tôi ăn rồi, anh đi ăn đi”
“Vì sao cô không đợi tôi?” Anh rất không thoải mái.
Giờ Tô Lam không muốn trêu chọc Quan Triều Viễn, dù sao cô còn muốn giữ chú chó kia lại, đây lại là địa bàn của Quan Triều Viễn.
“Con chó kia đâu?”
“Trong gác xép, anh ăn cơm trước đi, chờ anh ăn xong, chúng ta nói chuyện tử tế”
“Không được, không giải quyết nó, tôi không ăn được cơm!”
Quan Triều Viễn xoay người, đi lên tầng.
Tô Lam liền đi theo phía sau anh.
“Này này này, có gì từ từ rồi nói!”
Khi Quan Triều Viễn đi tới tầng ba, cuối cùng Tô Lam cũng chạy được tới trước mặt Quan Triều Viễn, giang hai tay chắn trước mặt anh.
“Chúng ta có thể bàn bạc chút không?”
“Không thể!”
Quan Triều Viễn tiến lên hai bước, Tô Lam lập tức ôm lấy anh.
“Không thể bàn bạc chút sao?”
Chiếc ôm đột nhiên xuất hiện khiến sự tức giận của Quan Triều Viễn tan biến trong chớp mắt.
“Muốn bàn bạc?”
“Được, đến thư phòng”
Tô Lam liền buông tay, Quan Triều Viễn đi về phía thư phòng, trên mặt mang theo nụ cười gian xảo.
Tô Lam đi theo phía sau, hoàn toàn không thể đoán được sẽ xảy ra chuyện gì.
Đến thư phòng, Tô Lam vẫn còn cẩn thận, không khóa cửa thư phòng.
Nhỡ tên đàn ông này muốn đánh cô, cô còn dễ chạy!
“Cô muốn bạc thế nào, hả?”
Trong mắt Quan Triều Viễn là lửa dục vọng tràn đầy, không bút nào tả xiết.
(*) Nguyên gốc là “vận cứt chó”: Vận cứt chó giống như: không biết vận may ở đâu rớt xuống, cũng có thể hiểu là trong lúc xui xẻo có được chút may mắn.
Danh Sách Chương: