Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4215

Những vệ sĩ đó vẫn ngơ ngác, tình huống gì vậy?

Vừa rôi không phải dùng mạng của hai đứa trẻ ép người ta hai chọn một sao?

Bây giờ người đàn ông đó đã nhảy xuống rồi, đây không phải càng thích hơn sao? Tại sao Thomas lại hoảng loạn thết “Còn không mau đi cứu người, lần này chúng ta toi rồi!”

Thomas nổi giận hét xông lên, nằm bò bên vách núi.

Cái gì gọi là toi rồi?

Chẳng lẽ từ đầu đến cuối Thomas đều đang nói đùa sao?

Một vệ sĩ trong đó dừng sức giữ chặt lấy Tô Lam muốn vùng vây, những vệ sĩ khác cũng tiến lên giúp đỡ.

Động tác nhảy xuống của Quan Triều Viễn rất nhanh nhưng phản ứng của Thomas cũng không chậm.

Khi người Quan Triều Viễn nhảy xuống, Thomas nhảy bật ra túm lấy cánh tay của anh.

Những vệ sĩ đằng sau cũng ùn ùn theo sau, hai người cùng giữ lấy chân phải đã bay ra ngoài vách núi của Thomas.

Thế là trên đỉnh núi núi Đỉnh Tuyết xuất hiện một cảnh vô cùng kì lạ.

Hai vệ sĩ giữ lấy vớ bên chân phải của Thomas, Thomas dùng một tay giữ lấy cánh tay của Quan Triều Viễn, Quan Triều Viễn bị treo ở chỗ thấp nhất.

Trên núi Đỉnh Tuyết gió rất lớn, thời tiết cũng rất lạnh, nhiệt độ thấp đến đáng sợ.

Một hàng người cứ bị treo ngược như vậy, còn chưa trụ được mười phút đã sắp chịu hết nổi rồi.

Nhưng lúc này ngoại trừ mấy vệ sĩ đó ra người đàn ông duy nhất khác đang phụ trách trông chừng Tô Lam, không thể lên giúp đỡ như những người khác.

Tô Lam nhìn thấy cảnh này chỉ cảm thấy tinh thân khủng hoảng.

Cô liều mạng vùng vấy hét lên với người đàn ông đằng sau: “Anh còn ngơ ra đó làm gì? Thả tôi ra, mau đi cứu người đi!”

Tải ápp Һσlа để đọc full và miễn phí nhé.

Tên vệ sĩ đó thay đổi sắc mặt, dù sao thì thả Tô Lam ra, hai người họ còn có thể nghĩ cách kéo người lên.

Nhưng nếu như bây giờ anh ta giữ chặt lấy Tô Lam thì chỉ có thể trơ mắt nhìn bốn người phía trước bị rơi hết xuống vách núi.

Chẳng qua tên vệ sĩ đó còn chưa kịp thả ra đã nghe thấy tiếng hét của Thomas: “Thằng khốn, không được nghe cô ấy nói, nhiệm vụ của cậu là trông chừng cô ấy, tuyệt đối không được thả tay!”

Có thể người ta không biết Tô Lam có ý nghĩa như thế nào đối với đại ca của họ nhưng anh ta lại rõ nhất.

Nhiều năm như vậy, anh ta không chỉ một lần nhìn thấy đại ca của mình tìm kiếm nơi yên tĩnh trong mưa bom bão đạn để quay video cho Tô Lam.

Tô Lam là một người phụ nữ không hề có sức lực gì, càng huống hồ bây giờ Quan Triều Viễn đang bị treo trên không, cực kì có khả năng rơi xuống bất cứ lúc nào.

Nếu như anh xảy ra chuyện Tô Lam chắc chắn không thể khống chế được cảm xúc.

Đến lúc đó cùng nhảy xuống có vấn đề gì thì anh làm sao ăn nói với đại ca!

Tên vệ sĩ đó sau khi nghe xong lời của Thomas, trái tim vốn dĩ còn đang thả lỏng lập tức kiên định trở lại.

Cho dù bây giờ anh ta vô cùng lo lắng cho an toàn của Thomas nhưng giọng điệu đã trở nên kiên quyết hơn: “Cô Tô, nhiệm vụ của tôi là bảo vệ an toàn cho cô”

“Thả tôi ra, thả tôi ra! Anh không thấy họ sắp rơi xuống vách núi hết rồi sao?”

“Xin anh đấy thả tôi ra để tôi đi cứu họ đi mà!“Thấy đám người Thomas sắp không trụ nổi nữa, hai tên vệ sĩ ở phía trên cũng từ từ trượt xuống.

Khuôn mặt của họ sớm đã trắng tái vì mất sức.

Thomas bị dựng ngược trong không trung, khuôn mặt đó trở nên đỏ âu, thậm chí có chút tím.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK