Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4630

Tô Lam đang định gật đầu thì thấy sắc mặt Quan Triều Viễn thay đổi. Cô vội vàng lắc đầu: “Đương nhiên là được.

Đây vốn là địa bàn của anh, anh muốn làm gì thì làm, không cần bận tâm tới em đâu.”

“Thế mới đúng chứ”

Quan Triều Viễn đi ra thư phòng, Tô Lam vội vàng đi theo sau lưng anh.

Cô còn ôm máy tính, đề phòng nhìn Quan Triều Viễn. Không hiểu sao cô lại có cảm giác boss Quan có gì đó là lạ, nhưng nhất thời không thể nói rõ khác thường chỗ nào.

Sau khi hai người trở về phòng ngủ, Tô Lam đang định bò lên giường nghỉ ngơi một lát, bất thình lình bị Quan Triều Viễn ôm vào lòng. Bàn tay ấm áp xoa bờ vai của cô, không nhẹ không nặng, vừa đủ đô. Tô Lam nói mỏi eo mỏi lưng chỉ là giả vờ để lừa gạt cho qua, không ngờ Boss Quan lại để bụng.

Nhưng cô phát hiện bị anh massage kiểu này, mình lại bắt đầu buồn ngủ.

Thấy cô ngáp dài, Quan Triều Viễn mới đặt cô lên giường, đắp chăn cho cô rồi ngồi trên đầu giường một lát, ánh mắt dịu dàng nhìn cô. Anh vươn tay vuốt v e gò má của cô, cúi đầu hôn lên trán cô, sau đó đứng dậy.

Quan Triều Viễn xoay người rời khỏi phòng ngủ, đi vào thư phòng. Thư phòng tối tăm bỗng được bật đèn sáng trưng. Áp khí trên người anh lập tức trở nên vô cùng lạnh lão. Mấy ngày qua anh không muốn Tô Lam lo lắng nên vẫn không liên lạc với bên ngoài, cũng không điều tra chuyện của Tô Bích Xuân và Hạ Tâm Dương. Nhưng bây giờ vất vả lắm mới dỗ dành được Tô Lam, Quan Triều Viễn cảm thấy mình cần thiết chải chuốt lại chân tướng mọi chuyện.

Con đàn bà Tô Bích Xuân kia dám có mưu đồ với mình, quả thực là chơi với lửa! Sắc mặt của Quan Triều Viễn trở nên tĩnh lặng. Anh xoay người đi đến cửa sổ, nhìn bóng đêm tối om bên ngoài, rút điện thoại ra gọi cho Lục Anh Khoa: “Đã tìm thấy Tô Bích Xuân chưa?”

Sắc mặt Lục Anh Khoa rất khó coi: “Boss, Tô Bích Xuân mất tích rồi.”

“Mất tích ư?” Giọng Quan Triều Viễn lạnh lẽo vô cùng: “Ở thành phố Ninh Lâm này mà còn có người anh không †ìm được à?”

Lục Anh Khoa hổ then nói: “Sau khi cô ta mất tích, video theo dõi trong khách sạn Alice đều bị xóa sạch, Tần Tấn Tài chỉ tìm được cặn thuốc còn sót trong phòng, tạm thời không có nhiều manh mối.”

“Anh chỉ có bảy ngày. Nếu không xử lý cho xong thì biết hậu quả rồi đấy.”

“Vâng, thưa boss.”

Trong mấy ngày kế tiếp, Quan Triều Viễn dần dần nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm đó. Ví dụ như Tô Bích Xuân đã đóng giả Tô Lam quyến rũ anh như thế nào, ví dụ như sau khi mất năm giác quan, mình suýt nữa nhận nhầm Tô Bích Xuân là Tô Lam. Hơn nữa mình vì Tô Lam đồng ý mà suýt nữa hiểu nhầm cô là Tô Bích Xuân, bóp ch3t cô.

Cảnh tượng xuất hiện vụn vặt, nhưng lại rõ ràng hiện lên trong đầu anh.

Con đàn bà Tô Bích Xuân kia thật đáng chết!

Lục Anh Khoa biết gần đây Quan Triều Viễn rất bực bội nên cũng đổ mồ hôi lạnh. Loại đàn ông kiêu ngạo như Quan Triều Viễn bị một người phụ nữ đùa bốn như thế, thậm chí còn suýt nữa lỡ tay gi ết chết người mình yêu, có thể nói là vô cùng nhục nhã đối với anh. Nếu lần này bị Quan Triều Viễn tìm tới thì chắc chăn Tô Bích Xuân sẽ phải chết.

Quan Triều Viễn không nói gì, Lục Anh Khoa không dám cúp máy. Hai người cứ thế giằng co. Mãi tới khi Quan Triều Viễn lên tiếng: “Còn một việc nữa.”

Giọng anh rất nặng nề, cho người ta cảm giác áp lực khó đoán. Lục Anh Khoa nghe mà cũng thấy khó chịu. Anh †a kiên nhân lắng nghe.

Ánh mắt sâu thẳm của Quan Triều Viễn nhìn ra ngoài cửa sổ: “Cậu lập tức dẫn người đi điều tra vụ án bắt cóc liên quan tới Hạ Tâm Dương tám năm trước. Bất kể là cảnh sát thụ lý vụ án này hay là kẻ tham dự vụ bắt cóc năm đó, chỉ cần liên quan tới chuyện này thì đều bắt giữ hết cho tôi, không được bỏ sót một ail”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK