Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4289

“Ai da, cục cưng nhỏ, trái tim nhỏ của mẹt! Sao con tỉnh dậy nhanh như Vậy, còn tự mình bò xuống giường chứ?”

Tô Lam hô lên một tiếng, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến hành lang †âng hai, một tay bế Quan Tử Việt bế lên.

Cô liên tiếp gọi một loạt xưng hô khiến người ta nổi da gà, khiến khuôn mặt của Quan Tử Việt đều tái.

“Cục cưng, đầu còn choáng không?

Có chỗ nào không thoải mái không?

Hay mẹ gọi điện thoại cho chú Tân đến khám cho con một chút nhé?”

Tô Lam nhiệt tình quan sát thăng bé từ trên xuống dưới một phen.

Phát hiện trên mặt thằng bé cũng không tỏ ra vẻ rất khó chịu, lúc này mới mới thở ra một hơi.

“Mẹ, con không thoải mái.”

Vừa nghe đến nhà mình bảo bối nói không thoải mái, Tô Lam mới vừa vặn lỏng ra tới thần kinh đột nhiên thật chặt kéo căng.

Cô khẩn trương đến mức sắc mặt đều thay đổi: “Cục cưng, mau nói cho mẹ chỗ nào không thoải mái?”

Quan Tử Việt còn chưa kịp nói, đã nghe thấy giọng nói lạnh buốt của Quan Triều Viễn ở một bên: “Em ôm thằng bé chặt như thế, nó dù dễ chịu cũng sẽ biến thành khó chịu.”

“Gái gì cơ?”

Tô Lam ngơ ngác một chút, cúi đầu xuống đã thấy Quan Tử Việt một mặt ghét bỏ nhìn về phía mình mà gật gật đầu: “Mẹ à, nếu như mẹ muốn nói xin lỗi thì con có thể chấp nhận. Nhưng mẹ có thể đừng dùng loại cách thức bạo lực này để uy hiếp con không?”

“n Trong lúc nhất thời Tô Lam im lặng không nói nên lời, cô vội buông lỏng tay của mình ra.

Nhưng cô vẫn không yên lòng, lại ôm Quan Tử Việt trở vê phòng lần nữa.

Lần này Quan Tử Việt ngược lại là rất nghe lời, cũng không có giấy dụa.

Tô Lam cẩn thận giúp thằng bé sửa lại chăn mền, hốc mắt đỏ rực: “Cục cưng, lần này là mẹ hiểu lầm con, là mẹ tự cho là mình nghĩ đúng, cũng không nói chuyện rõ ràng với con, con có thể tha thứ cho mẹ không?”

Quan Tử Việt ngẩng đầu, vừa hay bắt gặp Quan Triều Viễn từ cửa đi đến.

Cha nhà thằng bé không nói lời nào, trực tiếp đi tới đầu giường.

Sau đó võ nhẹ lên bờ vai của Tô Lam, giống như đang an ủi cô.

Quan Tử Việt mím môi, thăng bé dắt ống tay áo của mình, động tác có chút vụng về bắt đầu giúp Tô Lam lau nước mắt: “Mẹ đúng là đồ ngốc!”

“Đúng, mẹ là đồ ngốc, đồ ngốc nhất trên đòi! Nếu như mẹ không phải đồ ngốc, con sẽ không bị thương!”

“Mẹ, mẹ là người trưởng thành rồi, cũng không thể tùy tiện rơi nước mắt, con không sao, vết thương không có đau chút nào.”

Mặc dù lời nói của con trai có chút cứng nhắc nhưng lại vô cùng ấm lòng.

Tô Lam cảm động đến mức nước mắt lại rơi lần nữa: “Cám ơn con đã tha lỗi cho mẹ.”

Chuyện của Quan Tử Việt cuối cùng đã có một kết thúc.

Sau khi dõ dành cục cưng nhà mình, Tô Lam bắt đầu chú tâm vào dự án M.

q Mặc kệ cuối cùng cô có thể hợp tác với công ty phim điện ảnh Mq hay không nhưng ít nhất cô cũng không thể để cho âm mưu của Tô Bích Xuân được thực hiện!

Trong đoạn thời gian này, Nguyễn Bảo Lan đã xuất viện.

Tô Lam dành thời gian đi đến bệnh viện thăm cô ta một chuyến cùng với Phương Trí Thành.

Việc khiến cho họ cảm thấy rất ngạc nhiên là Thẩm Tư Huy cũng đi cùng.

Lúc đầu Nguyễn Bảo Lan không đồng ý cho Thẩm Tư Huy đến đón cô ta, nhưng sau khi Thẩm Tư Huy nói bà nội muốn gặp cô ta, cuối cùng Nguyễn Bảo Lan cũng trở nên lặng im không nói gì nữa.

Cuối cùng cô ta vẫn được Thẩm Tư Huy đón đi.

Mặc dù không biết hai người bọn họ rốt cuộc có thể phát triển đến mức nào nhưng giờ phút này Tô Lam cũng không còn sức lực gì để đi quan tâm chuyện khác.

Bởi vì cô còn có việc càng quan trọng hơn phải xử lý.

Buổi tối tám, chín giờ trước một ngày Lệ Thiên và công ty phim điện ảnh Mq ký kết hợp tác, ánh đèn trong phòng làm việc vẫn sáng trưng như cũ.

“Tô Lam, rốt cuộc cô có mấy phần chắc chăn về chuyện của ngày mai?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK