Chương 1089
“Ừ, chú biết rồi, cháu đi đi.”
Mục Nhất Hân vội vàng chạy ra.
“Chị, em xin lỗi, em sắp phải rời khỏi chị rồi. Chúng ta từ nhỏ tới lớn ở cùng với nhau, sống nương tựa vào nhau. Bây giờ em có việc phải đi trước, chỉ còn lại một mình chị…”
Tô Kiêm Mặc vừa lên tiếng, Tô Lam đã không kìm được nước mắt của mình nữa.
“Chị, thật may vì bây giờ chúng ta có cậu, chị cũng có anh rể, bọn họ sẽ cố gắng chăm sóc cho chị. Em đã nói với Hoắc Tư Kiệt rồi, sau này cậu ấy chính là em trai chị. Thật ra trong cuộc đời chị sẽ không thiếu đi thứ gì cả.”
“Kiêm Mặc, em đừng như vậy, không ai có thể thay thế được em cả. Em đừng bỏ chị lại một mình được không?”
“Chị, chị đừng khóc… đừng khóc được không? Lúc nhỏ em luôn nhìn thấy chị len lén rơi nước mắt. Chị đừng để em sắp chết vẫn nhìn thấy chị rơi nước mắt chứ.”
Tô Lam lập tức dùng tay lau nước mắt trên mặt mình.
“Được, chị không khóc, không khóc nữa.”
“Chị, lúc chị cười lên là đẹp nhất. Sau khi em đi rồi, chị cũng đừng khóc, được không? Nếu không, em chắc chắn sẽ rất đau lòng, rất khó chịu đấy.”
Tô Lam ra sức gật đầu.
“Được, chị không khóc.”
“Thật ra bác sĩ nói em sẽ chết lúc mười bảy tuổi, bây giờ em sống lâu như vậy đã là lời rồi, chị nói đúng không? Vì vậy không có gì phải buồn khổ cả.”
“Ừ, em vui là được rồi.”
“Sau này chị cố gắng sống với anh rể, kinh doanh tốt Studio thời trang của chúng ta, đừng làm việc quá vất vả. Về chuyện sinh con, chị và anh rể tự quyết định, em sẽ không quản hai người. Em xin lỗi vì những gì em đã làm lúc trước.”
“Không, em không có gì phải xin lỗi hết.”
“Chị, em mệt quá, em muốn ngủ một lát. Em đã không có gì phải lo lắng nữa, cuối cùng cũng có thể ngủ ngon rồi.”
Tô Kiêm Mặc chậm rãi nhắm mắt lại.
Khi Tô Lam ôm Tô Kiêm Mặc, phát hiện tay của cậu đã hoàn toàn không còn chút sức lực nào nữa rồi.
Cô kinh hãi nhìn mặt Tô Kiêm Mặc.
“Kiêm Mặc, đừng ngủ, em đừng ngủ, mau dậy nói chuyện với chị đi, Kiêm Mặc! Kiêm Mặc!”
Tô Lam vừa gọi vừa nắm chặt tay Tô Kiêm Mặc, tay của Tô Kiêm Mặc đã từ từ mất đi độ ấm.
“Kiêm Mặc! Tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi!”
Quan Triều Viễn chậm rãi đi tới, sờ cổ của Tô Kiêm Mặc, động mạch đã không còn nhịp đập nữa.
“Tô Lam…” Quan Triều Viễn nhẹ nhàng lắc đầu với Tô Lam.
Tô Lam hiểu điều này có nghĩa là gì.
“Không đâu, em sẽ không chết! Không! Không được! Kiêm Mặc, tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi, không có em thì chị phải làm sao đây? Đừng bỏ chị lại một mình có được không?”
“Tô Lam, em đừng như vậy, hãy để cậu ấy yên tâm ra đi!” Quan Triều Viễn ôm lấy Tô Lam.
Danh Sách Chương: