Chương 2224
Nói tới chỗ này, cô ta lại quay đầu nhìn Quan Triều Viễn: “Anh này, anh phải thật cẩn thận. Có thể có một số việc vẫn đang giấu trong bóng tối, hôm nay tôi sẽ nói cho anh nghe một chút! Tôi e rằng anh không biết người phụ nữ mà anh đã bao nuôi thế nào phải không? Chân đạp mấy con thuyền, nói như vậy vẫn còn nhẹ đó. Vì tiền, cô ta đã bán mình cho những người đàn ông, khác, thậm chí còn sinh ra hai đứa con hoang cho người khác. Những chuyện này cứ bỏ qua một bên không nói, hôm nay tôi thành tâm mời cô ta đến dự tiệc đính hôn của mình, nhưng cô ta lại dẫn bạn bè đến để đập phá chỗ này, điều này đủ chứng tỏ cô ta xấu tính như thế nào. Loại người phụ nữ này mà anh còn dám bao nuôi, cẩn thận sinh bệnh đó!”
Liễu Mộng Ngân vừa nói xong thì đã có một tràng cười vang lên.
Lâm Thúy Vân máu nóng dâng trào, đang định lao vào xử lý Liễu Mộng Ngân thì đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng và cả người khô nóng, ngay cả nhịp tim cũng bắt đầu tăng nhanh không kiểm soát được.
Dù thế nào đi nữa, cô ấy cũng đã ở trong làng giải trí lâu như vậy, trong lòng bỗng nhiên dâng trào.
Cô lặng lẽ lùi vào một góc khuất, ép ngực và hít một hơi dài.
Nhưng mà không hiểu sao thân thể càng ngày càng nóng, thậm chí thị lực của cô ấy cũng trở nên mờ mịt.
Không cần nghĩ, ly rượu mà Tô Bích Xuân đưa cho cô ấy hẳn là có chuyện.
Lâm Thúy Vân ngẩng đầu lên và liếc nhìn Quan Triều Viễn, nếu có anh ở đây thì Tô Lam hẳn là không có chuyện gì.
Nhưng mà nếu cô ấy vẫn ở lại đây và không rời đi thì rất có thể cô ấy sẽ là người gặp tai nạn.
Nghĩ như thế Lâm Thúy Vân nghiến răng, chống đỡ thân thể mềm nhữn của mình lảo đảo đi về phía nhà vệ sinh.
Nhưng mà cô không biết rằng, trong cơn choáng váng, cô ấy vậy mà lại đi vào phòng tắm nam…
Trong hội trường, tiếng chế giễu Tô Lam vẫn tiếp tục.
Liễu Mộng Ngân nhìn Tô Lam một cách mỉa mai, ngay cả khóe miệng của Cố Đức Hiệp cũng nở một nụ cười đắc thắng.
Anh ta vẫn cảm thấy có chút áy náy về việc một chân đạp hai thuyền của mình.
Nhưng mà anh ta không ngờ rằng quay người Tô Lam sẽ leo lên giường người khác, điều này làm cho cảm giác tội lỗi nhỏ của anh ta cũng biến mất không còn tăm hơi, giờ đây trong lòng anh ta chỉ còn lại sự ghê tởm.
“Các người…”
Tô Lam đang định nói thì đột nhiên bàn tay nhỏ bé của cô bị người ta nằm lại.
Cô nhìn lên và thấy Quan Triều Viễn đang liếc về phía cô.
Anh không nói gì, nhưng mà Tô Lam có thể đọc được lời an ủi từ bên trong ánh mắt của anh.
“Tôi đúng là nên cảm ơn cô Liễu đã nhắc nhở tôi, nhưng mà..” Trên khuôn mặt lạnh lùng của Quan Triều Viễn có một tia mỉa mai, anh quay lại nhìn Cố Đức Hiệp: “Nhưng những gì cô Liễu nói vừa rồi, tôi e rằng chỉ có thể để nó nguyên vẹn trả lại cho anh Cố đây rồi”
Sắc mặt Cố Đức Hiệp thay đổi: “Ý anh là gì *Ý trên mặt chữ đó”
Cố Đức Hiệp gần như phản xạ có điều kiện nhìn Liễu Mộng Ngân, ánh mắt tức giận: “Xảy ra chuyện gì?”
Liễu Mộng Ngân hoảng sợ hét lên: “Rốt cuộc anh là ai? Sao anh dám nói bậy bạ ở đây! Tô Lam, thì ra cô chỉ có ngần ấy bản lĩnh hay sao? Cô nghĩ là gọi người đàn ông đến tùy tiện hất nước bẩn lên người tôi thì anh Hiệp sẽ quay lại với cô sao? Cô đúng là nói chuyện viển vông mà, cô cảm thấy cô sống chết dây dưa như vậy rất thú vị sao?”
Danh Sách Chương: