Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4217

Ngay sau đó, Quan Triều Viễn trong tay bị người khác kéo đi.

Thomas bất lực nằm trên mặt đất, hít thở không khí trong lành từng hơi mạnh.

Đứng ngược trong thời gian quá lâu khiến cho hai mắt của anh ta tối sầm lại không bò được nữa.

Anh ta cứ ngây ngốc mở to mắt rất lâu tầm nhìn trước mặt mới bắt đầu hồi phục trở lại.

Lúc này, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt, đây không phải đại ca của họ thì còn là ai nữa chứt!

Anh ta giống như thần tiên giáng trần vậy, cứu vớt họ trong tình trạng nguy cấp, hầu như lần nào cũng vậy.

Nhưng khi họ phải nguy hiểm gì hoặc là khi có chuyện gì khó giải quyết chỉ cần đại ca xuất hiện liền giải quyết được ngay lập tức.

Lúc này chỉ thấy gân xanh nổi trên trán của đại ca, anh ta dùng một tay dìu Quan Triều Viễn lùi lại từng bước khó khăn, cho đến khi cuối cùng cả người anh đều được kéo lên hẳn.

Khi Quan Triều Viễn bò lên vách núi, tất cả mọi người ở đó đều mệt đến nỗi ngồi bẹp xuống đất.

Đó là do tiêu hao quá nhiều thể lực.

“Ông xãt”

Quan Triều Viễn còn chưa kịp bò lên đã nghe thấy một giọng nói thảm thương từ đẳng sau truyền đến.

Anh vừa quay đầu lại đã thấy đôi mắt của Tô Lam sưng đỏ, ngã nhào về phía anh.

“Anh dọa chết em rồi, anh dọa chết em rồi!”

Tô Lam ra sức đấm lên ngực của anh, phải biết răng vừa rồi khi nhìn thấy Quan Triều Viễn nhảy xuống vách núi, trong đầu Tô Lam chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là nhảy xuống cùng anh.

Nếu như không phải có người cản cô lại, có lẽ lân này đã nằm dưới vách núi rồi.

Khi Tô Lam còn đang khóc đến chết đi sống lại thì đột nhiên bên cạnh truyền đến một giọng nói trầm thấp không vui: “Đúng là có chồng rồi quên anh trail”

Giọng nói này thật sự quá đôi quen thuộc, đến nỗi chỉ cần nghe qua một lần Tô Lam lập tức đoán ra được là ai đến.

Cô vô thức ngoảnh đầu, chỉ thấy người đàn ông đội nón mỏ vịt đó đang chầm chậm gỡ khẩu trang và nón xuống.

Khi khẩu trang của anh ta được gỡ xuống hoàn toàn, một gương mặt đẹp xuất sắc lộ ra, đây không phải Tô Duy Nam thì là ai?

“Anh?”

Trước sự vui mừng, vừa rồi Tô Lam còn đang nước mắt lưng tròng mà bây giờ đã xoay người vồ vào người Tô Duy Nam, ôm chặt lấy anh ấy.

Ai đến nói cho cô biết rốt cuộc là chuyện gì đi? Hôm nay cô phải chịu quá nhiều sự kinh sợ nhưng cô cũng nhận được một kinh hỷ rất lớn!

“Anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao anh cũng xuất hiện ở đây?”

Thậm chí Tô Lam còn chưa kịp lau khô nước mắt đã nghe thấy tiếng bước chân trên tuyết từ đằng sau: “Tô Lam, em không sao chứ?”

Tô Lam vừa quay đầu lại đã thấy khuôn mặt vô cùng lo lắng của Mộ Mãn Loan.

Giờ phút này, Quan Tử Việt và Mộ Nhất Vi nằm ngủ yên ổn trong túi ngủ cũng được thả ra trong bình an vô sự.

Hai người phụ nữ vừa nhìn thấy con của mình viền mắt liền đỏ.

Họ lảo đảo chạy đến ôm lấy con của mình vào trong lòng.

Tô Duy Nam đứng dậy, đưa một tay vào trong túi: “Hai đứa bé đã chịu chút kinh sợ nên lát nữa sẽ ngủ rất ngonl”

Quan Triều Viễn đi thẳng đến bên cạnh Tô Lam, thuận thế ôm lấy Quan Tử Việt đang ngủ vào lòng.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK