Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4635

Tô Duy Nam gật đầu, nhưng vẻ mặt vẫn không thả lỏng.

Sau khi căn dặn xong, bác sĩ Bạch để lại chút thuốc rồi chuẩn bị rời đi. Cô đi mấy bước về phía cửa, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Mộ Mãn Loan đang đi xuống lầu: “Cô Mộ, phiền cô đưa tôi ra ngoài được không? Khu biệt thự này có người khác cổng.”

Mộ Mãn Loan sửng sốt, lập tức gật đầu.

Sau khi Mộ Mẫn Loan và bác sĩ Bạch sóng vai đi ra ngoài, Tô Duy Nam xoay người về phòng của Bảo Anh, ngồi trên đầu giường cô bé. Tóc của Bảo Anh còn chưa mọc lại hết, đầu vẫn còn trọc lóc. Nhưng vì trước đó bị thương trên đầu nên sau tai trái có vết da bị cạo đi, có thể thấy về sau nơi này sẽ không mọc tóc. Hơn nữa vết thương chỗ này dài tới bốn năm centimet, †rưởng thành cô bé nhất định sẽ tự tỉ vì chuyện này. Cô bé mới bốn năm tuổi mà đã biết yêu cái đẹp, mấy ngày trước lúc soi gương, cô bé suýt nữa đập vỡ gương trong phòng vệ sinh.

Tô Duy Nam cau mày nhìn Bảo Anh năm ngủ trên giường, ánh mắt rất phức tạp.

Lúc này, Mộ Mãn Loan và bác sĩ Bạch đã ra ngoài khu biệt thự. Mộ Mẫn Loan rất thông minh, từ ban đầu đã biết hành động của bác sĩ Bạch không bình thường. Sau khi tiến vào khu vực phủ xanh, Mộ Mẫn Loan đột nhiên nói: “Bác sĩ Bạch, có phải cô có lời muốn nói với tôi không?”

Bác sĩ Bạch mỉm cười: “Đúng vậy.”

Sau đó vẻ mặt cô trở nên lo lắng: “Thực ra lúc kiểm tra tâm lý cho Bảo Anh, tôi phát hiện vấn đề của con bé đã rất nghiêm trọng.”

Nghe vậy, vẻ mặt Mộ Mẫn Loan cứng đờ: “Rất nghiêm trọng là sao?”

Thấy vậy, bác sĩ Bạch biết mình nói không đầu không đuôi, vội giải thích: “Cô đừng khẩn trương, ý tôi là lúc phân tích tâm lý của Bảo Anh, tôi phát hiện tư tưởng của con bé rất trưởng thành, không giống như một đứa bé bốn năm tuổi, hơn nữa trong lòng còn tràn ngập thù hận. Sự thù hận này rất dễ dàng khiến con bé vào nhầm lạc lối, nghĩ quẩn không thể tự thoát, do đó làm chuyện gây tổn thương cho mình và người bên cạnh.”

“Tổn thương mình và người bên cạnh?” Nhắc tới chuyện này, Mộ Mẫn Loan lập tức nghĩ tới chuyện Bảo Anh muốn làm tổn thương Mộ Nhất Vi.

“Tôi đoán Bảo Anh không phải là con của cô và cậu Tô đúng không?”

Mộ Mãn Loan sửng sốt, gật đầu: “Đúng vậy. Bảo Anh là đứa bé anh ấy nhận nuôi. Trước khi anh ấy về nước, anh ấy vẫn coi con bé như con gái ruột của mình.”

Nghe vậy, bác sĩ Bạch lập tức xác định: “Vậy là rõ rồi. Từ kết quả xét nghiêm tâm lý có thể thấy con bé rât sợ hãi bị ruông bỏ, hơn nữa d*c vọng chiếm hữu của con bé rất mạnh. Để độc chiếm thứ mình muốn, có lẽ con bé sẽ làm chuyện tổn thương người khác. Hơn nữa đã nửa tháng kể từ lần trước tôi khám cho con bé, bệnh tình của nó chẳng những không tốt hơn mà còn có xu hướng càng ngày càng nghiêm trọng, cho nên cô phải cẩn thận một chút.”

Mộ Mãn Loan không hiểu lời nói của bác sĩ: “Nếu bệnh tình của Bảo Anh đã rất nghiêm trọng thì sao cô không nói cho Tô Duy Nam?”

“Bởi vì từ trong trí nhớ của Bảo Anh, tôi biết được tình cảm của cô bé và Tô Duy Nam rất tốt. Nếu tôi nói thì có lẽ sẽ khiến anh ấy phản cảm.”

Lời nói của bác sĩ Bạch lập tức khiến Mộ Mãn Loan á khẩu. Đúng vậy, Bảo Anh đã ở bên Tô Duy Nam khoảng ba bốn năm, từng ấy năm trời đủ để bồi dưỡng tình cảm của cha con họ. Tình cảm của cha con họ sâu đậm cỡ nào, Mộ Mãn Loan không thể biết hết được.

Nhưng cô có thể xác định là Mộ Nhất Vi và Tô Duy Nam mới nhận nhau một tháng mà thôi, tình cảm của hai cha con không thể sâu đậm bằng Bảo Anh.

Thấy Mộ Mẫn Loan im lặng, bác sĩ Bạch không tiếp tục nói gì nữa.

“Tôi đã nói hết rồi. Kế tiếp nên làm gì thì còn phải xem cô. Bệnh viện còn bận việc, tôi phải đi đây.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK