Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4414

Răng vì sao Asius vốn không đội trời chung với Mộ Mãn Loan lại đột ngột thay đổi quyết định, muốn ra mặt thay Mộ Mẫn Loan.

Dù sao Mộ Mãn Loan cũng là một cô gái.

Tối hôm đó, lúc gặp nguy hiểm cô đã xin anh ta giúp đỡ. Anh ta là một người đàn ông, loại tỉnh thần trọng nghĩa cơ bản nhất này vân phải có.

Sau khi do dự một lát, Tô Lam mở miệng nói: ‘Mân Loan, nếu chúng ta có thể chứng minh Asius trong sạch, cô có sẵn sàng đứng ra với thân phận nạn nhân không?”

Thật ra lúc nói ra những lời này, Tô Lam đã suy nghĩ kỹ càng. Dù sao hiện tại, đối với một cô gái mà nói, dư luận vấn chưa khoan dung như Vậy.

Một khi nạn nhân lộ diện, vô cùng có khả năng trở thành đối tượng công kích của cư dân mạng.

Bây giờ trong xã hội có rất nhiều người có một loại tâm lý kỳ thị phụ nữ.

Dù phụ nữ có bị ăn hiếp, cũng sẽ có người chửi mắng.

Nếu không phải do cô ăn mặc quá hở hang, vì sao người khác muốn sàm sỡ cô chứ?

Là một nhân vật của công chúng, lúc gặp phải chuyện thế này, nhất định có thể dẫn đến càng nhiều cuộc đấu khẩu.

Vậy nên, Tô Lam cảm thấy có phần do dự.

Tuy nhiên, chuyện khiến cô thấy ngoài ý muốn, chính là hầu như Mộ Mẫn Loan trực tiếp gật đầu đồng ý, không do dự gì cả: ‘Không thành vấn đề!”

Những lời này khiến cho Phương Trí Thành đang đứng một bên cũng không kìm được mà trợn tròn mắt lên: ‘Mãn Loan, trước khi ra nước ngoài cô cũng đã là nhân vật ở cấp diễn viên chính rồi.

Thật ra nếu chúng tôi có thể tìm được mấy người bị hại khác, nói không chừng cũng có thể đạt được hiệu quả tương tự vậy, như thế còn có thể bảo toàn được danh dự của cô.”

Ánh mắt Mộ Mẫn Loan vô cùng trong suốt, cô ấy liếc nhìn Phương Trí Thành một cái, có phần mông lung: “Vốn tôi cũng là người bị hại, nếu thật sự có ai cảm thấy mất mặt, thì đó cũng phải là tên A Long phẩm chất bại hoại kia. Gã mới chính là người nên cảm thấy xấu hổi”

“Vì sao tôi là người bị hại mà phải sợ mình mất danh dự rồi không lên tiếng chứ? Tôi không hiểu.”

Mộ Mãn Loan rất nghiêm túc, thành ra lời này khiến Phương Trí Thành cũng á khẩu không trả lời được.

“Tô Lam, thật ra bản chất của Asius kia cũng không xấu lắm đâu, chẳng qua anh ta chỉ hơi kiêu ngạo và †ự phụ quá thôi.”

“Mặc dù mấy năm qua anh ta vẫn luôn ngầm ganh đua với tôi, nhưng anh †a cũng không giở thủ đoạn gì sau lưng tôi cả. Vậy nên tất cả mọi người đều là người cùng thuyền, nếu có việc cần đến chỗ của tôi, cô cứ việc mở lời là được.”

Lúc Mộ Mãn Loan nói ra những lời này, cô ta vô cùng thẳng thắn và thản nhiên, không hề có chút giả tạo nào.

Bồng nhiên, Tô Lam hiểu ra, rằng vì sao anh của mình lại si mê cô ấy như vậy.

Vì thế, có đôi lúc, phụ nữ hệt như không dính khói lửa nhân gian.

Cô ấy không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, cũng sẽ không sợ đắc tội ai mà a dua làm theo.

Trong thế giới của cô ấy, mọi thứ thật thuần túy. Cái gì đen là đen, trắng là trắng. Người như vậy, tuy thừa nhận cái chết, song họ cũng rất đơn giản.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK