Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4765

Tiếng thét chói tai của Tô Duy Hưng cũng vang lên.

“Chuyện gì thế?”

Tô Lam đứng lên trước tiên, cô nhanh chóng đi ra ngoài.

Ông cụ Quan cũng vội vàng theo sau.

Tô Lam chạy đến hoa viên, nhìn thấy bên kia rào chắn, Diệp Hân Nguy đang cố gắng hất làn váy dưới chân: “Đồ quê mùa nhà mày. Mang theo con chó đến đây làm gì?”

“Mày có biết váy tao mua bao nhiêu tiền không? Nó là hàng giới hạn đấy!

Rách rồi mấy người có đền được không?”

Quan Tử Việt đứng bên cạnh, gương mặt nhỏ nhắn xanh lét.

Nó ốm lấy Bát Tử bị thương: “Bát Tử cũng đâu có cố ý, vừa rồi nó đâu có ý tới gần cô, cô đã đá nó! Còn định dùng nước nóng hất nó, cô quá đáng quá rồi đấy!”

Diệp Hân Nguy nghe xong lời này sắc mặt khó coi: “Đúng là nực cười, vì một con chó, có đá chết thì cũng làm sao?”

“Dù có là một con chó, cũng sẽ có người coi nó như người nhà! Sao cô lại làm như thế!”

“Dù cô có mặc váy đắt đến đâu, cũng không che giấu được nội tâm dơ bẩn đâu!”

Thanh âm thanh thúy giận dữ vang lên phía sau.

Diệp Hân Nguy nhìn lại, phát hiện Tô Lam đang nổi giận đùng đùng đi tới.

Cô ta còn dám châm chọc mình nội tâm dơ bẩn?

Diệp Hân Nguy bị chọc tức, cô ta định chửi ầm lên, lại phát hiện phía sau Tô Lam còn có Quan Triều Viễn và ông cụ Quan đi tới.

Trong lúc nhất thời, lửa giận của cô ta bị nghẹn lại ở ngực, phun ra không được nuốt vào không xong, vô cùng khó chịu: “Tô Lam, cô đừng nghĩ có chỗ dựa là có thể vênh váo!”

Bát Tử năm đó là một con chó lính đắc lực của Quan Triều Viễn.

Có điều giờ nó cũng đã hơn mười tuổi, cũng già rồi.

Cũng bởi vì bây giờ đi lại không tiện, nên mới tè bậy vào Diệp Hân Nguy.

“Tôi nói cho cô biết, Bát Tử năm đó là con chó ưu tú nhất trong quân danh!

May cho cô không đá nó vào năm năm trước đấy, nếu không hôm nay cô cũng chẳng còn cơ hội để đá nó đâu.”

Khi nói, Tô Lam nhìn chằm chăm vào Diệp Hân Nguy.

Ánh mắt sắc như đao, làm cho lòng Diệp Hân Nguy run rẩy.

Tô Lam lại ôm Bát Tử lên kiểm tra vết thương.

Quan Hạo Nhân đứng phía sau cô, lạnh lùng châm chọc: “Tô Lam là vợ của Quan Triều Viễn, vợ dựa chồng thì có cái gì là lạ.”

“Có điều nói đi cũng phải nói lại, cô Diệp cũng đâu kém phần! Có một diễn viên quốc tế cùng một đạo diễn làm chỗ dựa cho cô, bảo sang càng ngày càng vênh váo.”

Khi Quan Hạo Nhân nói những lời này, giọng điệu quái đản, Diệp Hân Nguy nghe xong lại có chút chột dạ.

“Anh nói lời này có ý gì, tôi nghe không hiểu!”

Diệp Hân Nguy nói xong những lời này xoay người rời đỉ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK