Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2556


Lúc Lê Duyệt Tư nói ra những lời này có hơi mất khống chế.


Quan Triều Viễn dời mắt đi: “Loại chuyện này em phải đến hỏi anh ta mới đúng chứ, anh cũng có phải Lục Mặc Thâm đâu”



“Nếu anh ấy bằng lòng thừa nhận, sao em lại đến tìm anh chứ?”


Đôi mắt Lê Duyệt Tư sưng lên đỏ bừng Lúc này, cơn tức giận tột độ khiến toàn thân cô ấy run lên.


Quan Triều Viễn híp mắt, trên người đột nhiên có một luồng hơi thở lạnh lẽo truyền đến.


Tô Lam thấy cảnh này, đột nhiên hơi buồn cười.



Đúng là cạn lời với Lê Duyệt Tư mà.


Chạy đến đây đến chất vấn Quan Triều Viễn không phải tương đương với phát cơm chó cho bọn họ sao.


Mặc dù cô không biết giữa hai người họ có vướng mắc gì.


Nhưng loại phát cơm chó không kiêng nể gì chính là mạnh mẽ đâm vào tim Quan Triều Viễn một dao.


Chẳng trách anh lại tức giận Không thấy Quan Triều Viễn đáp lời, hốc.


mắt Lê Duyệt Tư đỏ lên.


Cô ấy đột nhiên tiến lên vài bước nắm, lấy cánh tay anh: “Đình Thâm anh ấy, anh ấy lại đề phòng em! Em hầu như không thể tra ra người phụ nữ bên cạnh anh ấy là ai hết!”


Quan Triều Viễn nhẹ nhàng nhìn cô ấy, có thể cảm thấy cơ thể cô ấy đang run lên.


“Triều Viễn, em yêu anh ấy lâu như vậy, ngay cả đính hôn bọn em cũng đã đính anh ấy không thể có người khác được…”


Lúc nói lời này, giọng nói Lê Duyệt Tư đã nghẹn ngào.


Quan Triều Viễn cau mày, lạnh lùng móc điện thoại ra.


Chỉ là còn chưa kịp gọi, điện thoại đã bị Lê Duyệt Tư giật lấy: “Đừng mà, đừng gọi anh ấy”


“Đây là chuyện của các người thì các người tự giải quyết đi, anh sẽ không xen vào”


Quan Triều Viễn quay đầu nhìn Lê Duyệt Tư: “Bây giờ mau đi thay đồ với Lâm Mộc đi”


“Em không đi”


Lê Duyệt Tư kêu to, cả người cô ấy giống như một đứa trẻ mất kiểm soát cảm xúc: “Quan Triều Viễn, hôm nay là em đến xin anh, em nhất định phải tra cho rõ ràng người đàn bà bên cạnh anh ấy là ai, em chẳng có cách nào cả. Nhưng anh thì khác, anh có cách mà, có đúng không?”


Giọng Quan Triều Viễn vẫn lạnh lùng như cũ, không hề có chút cảm xúc gì: “Chuyện của ai thì tự người đó giải quy: “Được, anh đã từ chối em, vậy tự em sẽ nghĩ cách”


Nhưng trước khi bước đi, cánh tay Lê Duyệt Tư đã bị Quan Triều Viễn nằm lấy: “Lê Duyệt Tư, rốt cuộc em muốn quậy cái gì?”


“Anh mau thả em ra, buông ra” Lê Duyệt Tư liều mạng giấy dụa.


Đúng lúc này, điện thoại Quan Triều Viễn lại đột nhiên vang lên.


Lê Duyệt Tư còn chưa kịp hoàn hồn thì điện thoại đã bị người khác lấy mất.


Quan Triều Viễn cau mày nhấn nút trả lời, âm thanh cực kỳ không vui: “Anh đang ở đâu?”


Bên kia điện thoại, Lục Mặc Thâm ở trong xe: “Người ở chỗ anh?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK