Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2764

Liễu Minh Hoa cố nén sự hoảng sợ trong lòng, nặn ra một nụ cười miễn cưỡng trên mặt: “Anh Thế Khải, tôi thực st mua nhiều thứ như vậy, lại tốn rồi.”

Nhan Thế Khải cười đáp: “Những thứ này đều không có là gì, anh chỉ mong em có thể vui vẻ một chút, nhưng xem ra cũng không có ích lợi gì..

Liễu Minh Hoa cúi đầu, lo lắng cắn môi: “Anh Thế Khải, em xin lỗi…’ “Đừng nói xin lỗi với anh, chúng ta đi thôi.”

Nhan Thế Khải dẫn đầu bước ra ngoài, đẩy va li.

Liễu Minh Hoa đi theo anh ta. Cô nghĩ đến những lời chủ nhà nói với cô vừa rồi. Bàn n lỗi, em đã n của anh tay buông thống bên hông chợt siết chặt.

Con đàn bà đê tiện Tô Lam đã thất hứa.

Cô ta vẫn muốn mách Nhan Thế Khải, định vạch trần bản thân.

Không đời nào! Liễu Minh Hoa phải hành động.

Những ngày cùng Nhan Thế Khải ra nước ngoài là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô. Có một người đàn ông yêu thương bên cạnh.

Dù ở nước ngoài xa lạ nhưng mỗi ngày cô đều là ở trong những khách sạn năm sao sang trọng, đến nhà hàng cao cấp đều.

Những thứ họ mua sắm toàn là túi xách và quần áo hàng hiệu Chanel, LV. Cô ta nhất định không muốn sống cuộc sống khổ cực như trước đây.

Câu lạc bộ tư nhân Hoàng Quan.

“Nam thần, giáo sư Lục, đối với ân cứu mạng hôm nay, Lâm Thúy Vân tôi thật sự không biết lấy gì để báo đáp, chỉ có thể xin cạn trước một ly.”

Lâm Thúy Vân nâng ly rượu vang đỏ của mình lên và uống cạn. Quan Triều Viễn và Lục Mặc Thâm đang ngồi đối diện, cả hai nhìn Lâm Thúy Vân như một con quái vật.

“Hai người, tại sao lại nhìn tôi thế này?

Trên mặt tôi có cái gì sao?” Lâm Thúy Vân sờ mặt đầy nghỉ ngờ.

Lục Mặc Thâm giơ chiếc cốc lên trước mặt và lắc nhẹ: “Rượu Lafite mười hai năm khi uống cần thưởng thức. Uống như cô người ta sẽ gọi là bò uống nước, nếu Thẩm Tư Huy nhìn thấy cảnh này, anh ta sẽ cảm thấy đau khổ chết mất”

Lâm Thúy Vân liếc nhìn anh ta một cách trống rỗng: “Cắt, giáo sư Lục, hiện tại không phải là ở trường học.”

“Đừng dùng thái độ như vậy giáo huấn tôi, tôi sẽ không nghe mấy lời này của anh đâu.”

Lục Mặc Thâm không nói nên lời, cũng lười không muốn tranh cãi với cô nữa.

Ở phía bên kia, Tô Lam đã nhìn thấy dáng vẻ anh hùng của Quan Triều Viễn trên sân bóng rổ ngày hôm nay. Suốt cả buổi tối cô đều giữ nguyên vẻ mặt của một fan hâm mộ.

Tô Lam ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của mình và nhìn chằm chăm vào Quan Triều Viễn như thể trong mắt cô chỉ toàn những ngôi sao lấp lánh.

Quan Triều Viễn nhàn nhạt liếc nhìn cô, khóe miệng khẽ giật: “Có mệt không?”

Tô Lam nhanh chóng lắc đầu: “Không mệt.”

“Nếu không thấy mệt, hãy tiếp tục nhìn đi”

Tô Lam chợt tỉnh táo lại, khuôn mặt lập tức ửng hồng như một trái đào.

Cô vội vàng ngồi thẳng dậy và có chút ngượng ngùng nị “Em không nhìn anh.”

Lâm Thúy Vân cười hi hi, và trực tiếp vươn tay ôm cổ Tô Lam: “Tô Lam à, không sao đâu, ngắm người đàn ông của mình có gì mà ngại ngùng, nếu muốn thì cứ xem tự nhiên.”

“Lo chuyện bao đồng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK