Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3871

Trên mặt Tô Duy Nam cũng không có quá nhiều nhiều biểu cảm, anh ấy gật đầu: “Wê đi, tôi đoán cô dí du lịch thời gian dài như vậy, trong nhà phải có rất nhiều việc cần xử lý”

Trên mặt Âu Mỹ Lệ nở nụ cười: “Quả nhiên, trên thế giới này cũng chỉ có anh hiếu rõ tôi nhất! Tôi đây về trước để đối mặt với mưa rền gió dữ, mấy ngày nữa lại tìm cách liên hệ với mấy người”

Nói xong, Âu Mỹ Lệ hơi bất đắc dĩ xoa thái dương, sau đó cười gật đầu với Mộ Mẫn Loan, đạp giày cao gót, ưu nhã vô cùng mà xoay người rời đi Nụ cười của Âu Mỹ Lệ thật sự là quá mức tự nhiên và nhiệt tình, thậm chí nụ cười đó còn làm cho Mộ Mẫn Loan hơi không quen.

Mộ Mẫn Loan gật đầu xem như là đáp lại, thẳng đến khi Âu Mỹ Lệ rời đi thì mới không nhìn theo nữa.

Chỉ là trong nháy mắt, Mộ Mẫn Loan đụng phải một đôi mắt sâu thắm mà hẹp dài của Tô Duy Nam, bên trong ánh mắt lộ ra vẻ xem xét.

Bên trong cặp mắt xinh đẹp kia như ẩn chứa ý nghĩa sâu xa vô cùng vô tận, ánh mắt sáng quäc mà kiên định, dường như có thể xuyên thấu tất cả đi đến tận đáy lòng.

Mộ Mãn Loan bị Tô Duy Nam nhìn mà trong lòng giật mình không hiểu sao, không biết vì sao lại hơi chột dạ mà cúi đầu xuống.

Mà bên kia, Quan Triều Viễn bắt đầu phân phó Lục Anh Khoa: “Mười đội nhân mã trong tay anh có lập tức bắt đầu hành động, không nên trễ nải từng giây từng phút”

“Rõ”

Lúc Lục Anh Khoa đang chuẩn bị rời đi, Quan Triều Viễn lại bồi thêm một câu: “Phát hiện bất kỳ tình huống gì thì lập tức liên hệ với tôi, không cho phép hành động thiếu suy nghĩ”

“Vâng, Boss”

Lục Anh Khoa gật đầu quay người rời đi, lần này anh ta tuyệt đối sẽ không xử trí theo cảm tính.

Mặc dù anh ta còn lưu luyến không muốn xa rời gì đối với Tô Lam, thì anh ta cũng sẽ chôn giấu thật sâu ở đáy lòng, sẽ không bao giờ biểu lộ ra một chút nào.

Đây cũng coi như là sự đền đáp lòng tốt của Quan Triều Viễn trong lần gặp gỡ năm đó.

Trước đây, nếu không có Quan Triều Viễn, chỉ sợ anh ta đã sớm bị đánh chết trong đám bần dân ở Los Angeles.

Anh ta còn nhớ rõ trước đây mình bị vứt bỏ ở đầu đường Los Angeles, đói bụng trọn ba ngày ba đêm.

Cho tới sau này, có một người hảo tâm tặng anh ta một cái bánh mì kẹp thịt, khi anh ta cho răng rốt cuộc cũng không cần phải nhịn đói ngày hôm nay, thì những lưu dân ở bên cạnh khác đã xông lên bắt đầu cướp đoạt thức ăn của anh ta.

Chiếc bánh mì kẹp thịt này có thể là thức ăn duy nhất của anh ta trong ba ngày tới, Lục Anh Khoa ôm cái bánh mì kẹp thịt này, anh ta bị đánh đầu rơi máu chảy cũng không buông tay ra.

Cuối cùng ý thức của anh ta bị lưu dân lấy đi, chiếc bánh mì kẹp thịt trong tay cũng bị bọn họ đoạt mấ Đêm hôm ấy, trời mưa to, một mình anh ta cô đơn năm ở đầu đường, anh ta có vẻ có thể cảm giác được máu tươi chảy ra từ sau gáy của anh ta.

Thân thể anh ta càng ngày càng lạnh, ý thức cũng càng ngày càng mờ nhạt…

Lúc Lục Anh Khoa cho là lần này mình nhất định chết chắc rồi, thì đột nhiên một chiếc xe hơi sang trọng dừng ở trước mắt của anh ta.

Rất nhanh sau đó, một thiếu niên chừng mười tuổi cứ như vậy đứng trước mặt của anh ta, thiếu niên có tóc màu đen và khuôn mặt của người phương đông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK