Chương 1660
“Các người có bản lĩnh thì thử xem.” Cho dù bây giờ anh không phải là ma cà rồng nhưng vẫn thừa sức đối phó với hai người đàn ông này.
“Thử thì thử!” Hai người cùng lao về phía Quan Triều Viễn.
Quan Triều Viễn chỉ cần vài ba chiêu đã ném hai người ngã xuống đất. Hai người đàn ông vạm vỡ cũng không phải loại người chịu thua thiệt nhưng thấy mình đánh không lại thì mau chóng chịu thua.
“Đại ca, người phụ nữ này là của anh, chúng tôi đánh không lại anh, chúng tôi chịu thua!” Hai người đàn ông vạm vỡ nói xong lại chạy nhanh ra ngoài.
Quan Triều Viễn nhìn Lê Thấm Thấm nằm trên sô pha. Cô nhóc này đã uống say tới mê man bất tỉnh, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, quần áo bị kéo xuống, lộ ra làn da trắng như tuyết.
Dáng vẻ kia thật gợi cảm mê người.
Quan Triều Viễn vỗ nhẹ vào mặt cô ta.
“Cô tỉnh lại đi! Cô tỉnh lại cho tôi!”
“Á? Sao vậy? Uống tiếp đi! Tôi mới uống không bao nhiêu, còn có thể uống được, tôi chắc chắn sẽ không thua!”
Quan Triều Viễn thấy dáng vẻ cô ta thế này không ổn rồi. Chỗ quán bar này quá hỗn loạn, nhỡ gặp phải loại người vừa rồi, một cô gái như cô ta chỉ có thể mặc cho người ta xâu xé.
“Thật xui xẻo mới gặp phải cô!”
Quan Triều Viễn bế Lê Thấm Thấm lên xe của anh.
Anh tìm một khách sạn gần đó, thuê một phòng và ném Lê Thấm Thấm vào trong, lúc này mới trở về nhà.
Anh vừa vào phòng ngủ, Tô Lam đã ngửi được mùi rượu nồng nặc.
“Anh uống rượu à?”
Quan Triều Viễn ợ hơi rồi vội vàng che miệng, “Anh có uống một ít.”
“Em chắc chắn không chỉ một ít. Nếu chỉ một ít thì sao có mùi rượu nồng như vậy được.” Tô Lam nghiêm mặt nhìn Quan Triều Viễn.
“Hì hì, chẳng có chuyện gì có thể giấu được em.”
“Tất nhiên rồi, em ngâm trong rượu mà lớn lên đấy, anh có thể giấu được em à? Sao anh uống nhiều vậy?”
“A… anh vui nên uống thêm vài chén thôi.”
“Được rồi, anh mau đi ngủ đi.” Tô Lam không muốn cãi nhau với anh chỉ vì chuyện uống rượu này, “Sau này anh uống ít thôi, uống nhiều có hại cho sức khỏe đấy.”
“Tuân lệnh!” Chỉ cần Tô Lam không tức giận, bảo Quan Triều Viễn làm gì cũng được.
Sau khi Quan Triều Viễn tắm rửa xong lên giường nằm, đắn đo suy nghĩ chuẩn bị nói cho Tô Lam biết về chuyện của Lê Thấm Thấm.
Lúc trước từng xảy ra chuyện như vậy, anh nói dối, sau đó đã nhanh chóng bị Tô Lam biết được.
Đến bây giờ Quan Triều Viễn vẫn còn thấy sợ.
“Lam Lam, nếu anh nói dối lừa em, em có giận anh không?”
“Anh nói thử xem?” Tô Lam liếc nhìn Quan Triều Viễn.
“Anh nghĩ em chắc chắn sẽ tức giận.”
“Vậy anh còn hỏi em làm gì?”
Danh Sách Chương: