Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2232


“Vậy thì cứ dùng cả đời đi, từ từ trả cũng được!”



Chính lúc này, chiếc trực thăng rung lắc dữ dội và phát ra tiếng động chói tai.


Tô Lam không nghe thấy anh nói gì, chỉ thấy đôi môi anh cứ mở ra rồi đóng lại: “Cái gì? Vừa rồi ôn ào quá, tôi không nghe được anh nói cái gì”


Quan Triều Viễn cứu như vậy mà nhìn cô, đột nhiên lùi lại phía sau, hai tay lười biếng ôm ngực: “Ý tôi là, bình thường nhìn em miệng lưỡi bén nhọn, nhưng làm sao hôm nay lại có thể ngu ngốc như vậy chứ? Chỉ là tham gia một bữa tiệc rượu mà thôi, tại sao lại làm cho mình xấu hổ chật vật như vậy chứ, em là heo sao?”


Tô Lam lập tức phồng hai má: coi thường tôi, tôi cũng phải là người dễ bị người ta ức hiếp như anh tưởng.”




“Chỉ bằng em?”


“Tất nhiên là không phải chỉ mình tôi, tôi vẫn có một người trợ giúp… Thúy Vân, trời ơi, Thúy Vân!”


Sắc mặt của Tô Lam đột nhiên thay đổi, chết rồi! Cô đã để Lâm Thúy Vân ở lại bữa tiệc đính hôn rồi.


Nói xong cô đã nhanh chóng gọi điện thoại lại cho Lâm Thúy Vân, nhưng mà đi: thoại vừa đổ chuông thì đã bị cô ấy đã bị cúp máy.


Sau khi gọi lại thì điện thoại nhắc răng nó đã bị tắt máy.


“Đang yên đang lành như vậy tại sao lại cúp máy chứ? Chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện rồi sao?” Tô Lam nắm lấy tay Quan Triều Viễn lo lắng nói: “Không được, tôi muốn quay về”


Nhìn xuống bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy tay mình của cô, Quan Triều Viễn nhíu mày: “Vì lẽ đó em định từ đây nhảy xuống?”


“Tôi.” Tô Lam không nói nên lời trong giây lát “Theo tôi trở về, tôi sẽ phái người trở lại khách sạn tìm cô ấy”


Tô Lam cân nhắc một lúc, nhưng vẫn cảm thấy không ổn: “Nhưng tôi..”


“Với địa vị của nhà họ Lâm ở thành phố Ninh Lâm thì không ai dám làm gì Lâm Thúy Vân”


Lời nói của Quan Triều Viễn hoàn toàn chặn được miệng của Tô Lam, cô đành phải ngoan ngoãn đi theo anh về biệt thự.


Để thuận tiện cho việc di chuyển, chiếc máy bay đã đưa họ ra một khoảng đất trống rất lớn trước khu biệt thự.


Quan Triều Viễn nói: “Em về trước đi, công ty còn có việc cần phải giải quyết”


“Anh muốn đi đâu thì đi đi, anh nói nhiều với tôi như vậy làm gì?” Tô Lam nhỏ giọng nói.


Cái người tên Quan Triều Viễn này thật sự là quá đáng ghét rồi.


Không biết giọng điệu cưng chiều này của anh giống như người chồng đang báo cáo lịch trình với cô vợ nhỏ của mình sao?


Cô nhanh chóng cởi áo khoác ra đưa cho anh: “Áo khoác của anh”


Quan Triều Viễn đang ngồi trên trực thăng, không khí ban đêm hơi mát mẻ, anh thấy rõ ràng Tô Lam rùng mình khi cởi áo khoác ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK