Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4480

Nguyễn Bảo Lan nhìn anh ta một cái, ánh mắt thản nhiên: “Nếu được.”

Những lời này thành công chọc giận Thẩm Tư Huy.

Anh ta đang chuẩn bị tức giận, thì từ sâu trong não anh ta, câu nói kia của Tô Lam đột ngột hiện lên.

“BL, nói yêu cậu đấy!”

Lửa giận vừa dâng lên ban nấy đã bị tiêu diệt trong nháy mắt.

Mãi sau đó, Thẩm Tư Huy mới phát hiện ra, ban nấy Nguyên Bảo Lan nói những lời đó là để chọc giận anh ta.

Anh ta nhìn cô từ trên xuống dưới, mở miệng vô cùng bất đắc dĩ: ‘Vì sao phải cố tình chọc giận tôi? Có phải em cho là chọc giận anh xong rồi, anh sẽ nói những lời khiến em hết hy vọng? Chỉ có như vậy, em mới càng đủ dũng khí rời đi?”

Vừa nói, rõ ràng Thẩm Tư Huy có thể nhìn thấy vẻ mặt Nguyễn Bảo Lan tái nhợt.

Quả nhiên anh ta đã nói ra đúng tiếng lòng cô ấy.

“Cậu ấm Thẩm, hợp đồng giữa hai người chúng ta sẽ lập tức đến hạn thôi!

Chuyện tôi rời đi cùng lắm cũng chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi!”

“Đúng rồi, tôi tính là hôm nay sẽ đi đấy, nhưng đi được nửa đường rồi, tôi cảm thấy mẹ kiếp có lẽ tình huống không ổn lắm, nên tôi đã quay trở lại.”

Nguyễn Bảo Lan cố hết sức khiến ngữ khí của mình trở lại bình tĩnh.

Thẩm Tư Huy nhíu mày: “Vậy nên, ý của em là, sở dĩ hôm nay em còn quay về, đơn giản là vì bà nội?”

Nguyên Bảo Lan cảm thấy lòng mình đau xót, nhưng trên mặt cô ấy không lộ ra bất kỳ biểu cảm gì.

Cô ấy nhìn chằm chằm Thẩm Tư Huy, không để trên khuôn mặt mình lộ ra bất kỳ tia dọ dự nào: “Anh cũng có thể lý giải như vậy. Hôm nay bác sĩ Bạch đã nói với tôi, bà nội cần phải làm phẫu thuật, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”

“Vậy nên mấy ngày tiếp theo, tôi nghĩ mình vẫn nên ở bên nhà cũ này, từ từ khuyên nhủ bà nội, để bà đồng ý làm phẫu thuật.”

“Đợi bà phẫu thuật xong xuôi rồi, tôi sẽ rời đi.”

Sau khi nói xong lời này, Nguyễn Bảo Lan nhẹ nhàng đẩy tay của Thẩm Tư Huy ra, xoay người bắt đầu bận rộn làm việc.

Thẩm Tư Huy nhìn bóng dáng bận rộn của cô, hồi lâu sau mới tiến lên cầm lấy cổ tay của cô ấy một phen: “Tôi thì sao?”

Dường như Nguyễn Bảo Lan không nghe hiểu được ý trong lời này của anh †a: ‘Anh muốn nói gì? Anh bị sao vậy?”

Biểu cảm của Thẩm Tư Huy vô cùng khó hiểu.

Đôi mắt của anh ta nhìn cô ấy chằm chằm không chớp mắt.

“Vậy em xem tôi là gì? Em nói em chỉ vì bà nội sinh bệnh nên mới quay trở lại, nên đối với em mà nói, anh có hay không cũng giống nhau thôi, có phải không?”

Nguyễn Bảo Lan nhìn anh, khóe miệng đột nhiên tràn ra một tiếng cười lạnh: ‘A, cậu ấm Thẩm, anh đang đùa với tôi cái gì đấy à? Anh hỏi tôi xem anh là gì? Vậy lúc anh đi trăng hoa ong bướm ở bên ngoài, làm người phụ nữ khác phình bụng lên, anh có xem tôi ra cái gì không?”

Thẩm Tư Huy biến sắc, trong phút chốc, anh ta có hơi nghẹn lời, không biết nên nói gì mới phải.

Nhìn thấy Thẩm Tư Huy đột ngột im lặng, Nguyễn Bảo Lan mới biết hẳn là mình đã chạm vào chỗ đau của anh ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK