Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3104

Lâm Thúy Vân hung tợn cản bánh mì, giống như có thể nhai lấy thịt Lục Mặc Thâm vậy.

“Reng reng reng, reng reng reng/”

Điện thoại ở phía sau đột nhiên vang lên.

Lâm Thúy Vân sợ hãi. Cô ấy vốn tưởng là Lục Mặc Thâm gọi tới, nhưng ai ngờ lại là dãy số của nhà sản xuấ.

Đột nhiên Lâm Thúy Vân tỉnh táo lại “Xong đời. Đêm qua mình náo loạn ở quán bar như vậy, nhà sản xuất mới sáng sớm đã gọi điện thoại đến đây, liệu có phải là muốn đổi người hay không?”

Lâm Thúy Vân cân nhắc một chút, vô cùng không yên tâm nhận điện thoại: “Đạo diễn Lý, anh nghe tôi nói, chuyện đêm ra thật ra là Cô ấy còn dưa dứt câu, đạo diễn Lý ở đầu bên kia lại lo lắng, lòng như lửa đốt: “Thúy Vân, cô có khỏe không, không sao.

chứ?”

“Hà”

“ôi, là tôi không tốt. Đêm qua cậu trai trẻ kia gây sự ở trong quán bar, vô lễ với không ít phụ nữ, nghe nói còn quậy ra động tĩnh rất lớn. Sáng sớm hôm nay cậu ta đã bị phong sát, tối hôm qua tôi không gọi được cho cô, còn tưởng rằng cô đã xảy ra chuyện gì rồi chứ!”

Lâm Thúy Vân thở phào nhẹ nhốm một hơi: “Đạo diễn Lý, tôi không sao. Còn chuyện chúng ta quay chụp.”

“Chuyện quay chụp của chúng ta sẽ bắt đầu đúng hạn. Hai tuần sau sẽ quay chụp ở thành phố €, lúc đó cô chờ điện thoại của tôi”

“Được”

Sau khi ngắt điện thoại, Lâm Thúy Vân vui vẻ đến mức suýt tự đánh mình “Thật tốt quá, mình phải nhanh chóng gọi điện thoại để rủ Tô Lam đến chúc mừng.”

Nhà ông cụ Quan Quan Triều Viễn hôm nay dậy sớm.

Từ lúc tờ mờ sáng, ông cụ Quan đã gọi anh dậy, để anh đi câu cá với ông ấ Bình thường ông ấy căn bản không nhìn thấy bóng của đứa cháu trai nà n tại thật vất vả mới giữ anh ở lại một tuần, ông ấy phải giành giật từng giây để bắt anh phải theo lời ông ấy Lúc này đây, ông cụ Quan không chỉ gọi riêng Quan Triều Viễn, ngay cả Tô Lam cũng không buông tha Lúc này, ba người bọn họ ngồi yên ở hồ nước rất to phía sau sân nhà, im lặng câu cá Tô Lam ngơ ngác ngồi một tiếng, đừng nói cần câu, ngay cả bóng của một con cá cũng không thấy.

Tình huống của ông cụ Quan cũng không tốt lắm, bên trong cái sọt to của ông ấy cũng chỉ có một vài con tôm gầy teo tóp.

Nhưng trong sọt của Quan Triều Viễn lại đầy đến mức không chứa được hết.

Ông cụ Quan ghen tị đến nghiến răng nghiến lợi, ông ấy tức giận trừng mắt nhìn mấy con cá đang vui vẻ bên trong cái sọt kia: “Đám sói xem thường ông đây, bình thường ông đây nuôi không chúng báy rồi”

Tô Lam cười trộm, di động đột nhiên vang lên.

Cô hơi ngượng ngùng cười với ông cụ, xoay người sang chỗ khác nhận điện thoại: *A lô?

“Tô Lam, bây giờ cậu có ở cùng với nam thần không?”

‘Tô Lam quay đầu nhìn ông cụ Quan đang yên lặng trộm cá từ sọt Quan Triều Viễn sang sọt mình, gật đầu: “Ở cùng một chỗ, sao vậy?”

“Như vậy không phải không Nghĩ đến tính tình ông cụ Quan, Tô Lam gật đầu: “Ông cụ thật lâu không gặp nam thần của cậu, hiện giờ mỗi giây một phút đều không muốn ời khỏi tâm mắt, làm sao vậy? Có phải có việc cần tìm mình không? Nếu có việc thì mình nói với nam thần của cậu một tiếng, để anh ấy ở bên đây, mình về tìm cậu”

“Hay là thôi đi, Tô Lam, chúng ta nói chuyện trong điện thoại là được rồi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK