Chương 365
“Cút đi cho tôi!”
Việc quay buổi sáng còn được, Tô Lam vừa nhập vai sẽ quên đi chuyện mình đau bụng.
Ai ngờ chiều đến thời tiết liền thay đổi, mặt trời ban sáng luôn trốn trên tầng mây, chiều đến liền bát đầu mây đen đầy trời.
Đạo diễn Nghiêm Kha hét to: “Được! Chúng ta bắt đầu đổi địa điểm, hôm nay phải quay cảnh bốn chín, ông trời thật sự có mắt mài”
Cảnh bốn chín, là cảnh mẹ Lâm Sênh qua đời.
Lâm Sênh được tin mẹ mình qua đời, không dám tin vào sự thật này, cô chạy ra khỏi nhà, đi trên đường lớn, tâm trạng bắt đầu từ từ đi xuống.
Thời tiết lúc này cũng thay đổi theo tâm trạng của cô, từ mây đen đầy trời trở thành mưa gió ầm ầm.
Mưa to cũng có thể làm ra, nhưng mây đen đầy trời quả thật không dễ quay.
Thật ra, Nghiêm Kha đã tra dự báo thời tiết nửa tháng tới, đều là trời nắng.
Vì thế, đây là cơ hội tốt hiếm có.
“Ờ thì, đạo diễn, hôm nay Lam..” Mục Nhiễm Tranh không phải là người không tim không phổi, biết Tô Lam đến ngày, không muốn cô dầm mưa.
Tô Lam liền nắm lấy cổ tay Mục Nhiễm Tranh, anh cúi đầu nhìn cô, cô lắc đầu.
“Sao thế, Lam?” Nghiêm Kha hỏi.
“Không sao, đạo diễn” Tô Lam liền trả lời.
Mục Nhiễm Tranh liền ngồi xổm xuống.
“Cô điên rồi, cảnh quay lát nữa cho dù không mưa, cũng có người tạo cảnh mưa, giờ cô còn..”
“Tôi biết, thế nhưng, nửa tháng tới đều là ngày nắng, khó có ngày âm u như hôm nay, tôi cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt này, quay thì quay thôi”
Mục Nhiễm Tranh gõ lên đầu Tô Lam.
“Tôi cũng không biết nói cô thế nào nữa! Sức khỏe quan trọng hơn!”
Tô Lam không nói gì.
“Bỏ đi, nói gì cũng vô dụng, tôi về ký túc một chuyến, lấy bộ quần áo cho cô”
“Tiện thể anh đến ký túc của tôi một chuyến, lấy giúp tôi cái cốc bạc của tôi, tiện thể lấy chút nước nóng”
“Biết rồi, tôi nợ cô mài!”
Mục Nhiễm Tranh nói xong liền quay về.
Mấy ngày nay, bọn họ đóng quân ở trong trường, mấy diễn viên đều ở trong ký túc của trường.
Rất nhanh, đoàn người đã đi đến một điểm quay phim khác.
Nhìn trời, Nghiêm Kha lập tức bảo mọi người nhanh lên, nhất định phải bắt được khoảnh khắc mây đen đầy trời.
Cảnh quay này là cảnh của một mình Tô Lam.
Trên máy quay, Tô Lam đi ra khỏi hiên nhà tối om, dáng người gầy yếu, mặt không biểu cảm.
Cô giống như một cái xác sống, mắt nhìn chằm chằm dưới chân, từng bước từng bước tiến về phía trước.
Bầu trời cực kì âm u, giống như tâm trạng u ám của cô.
Danh Sách Chương: