Mà năm đó đúng là y đã mang theo ngọc bội tới Nam Phong Thành.
Nhưng mà vì sao ngọc bội lá liễu của y lại xuất hiện trên người Đường Mục?
Y không nhớ mình đã từng tặng cho Đường Mục nha!
Liễu Chẩm Thanh nghệt mặt ra nhìn chằm chằm miếng ngọc bội kia.
Chỉ thấy ngón tay thon dài mảnh khảnh của Đường Mục nhẹ nhàng cầm lấy ngọc bội vuốt ve, nhìn bề mặt nhẵn nhụi kia là biết nó thường xuyên được âu yếm.
Liễu Chẩm Thanh không khỏi cảm thấy toàn thân nổi da gà, không phải chứ, Đường Mục thích y ư?
“Hoắc tướng quân hỏi cái này?” Đường Mục nói.
Sắc mặt Hoắc Phong Liệt rất không ổn, gật đầu, Đường Mục có vẻ có chút không được tự nhiên, đáp: “Đây… là người trong lòng của ta tặng, loại hình ngọc này rất thường thấy, Hoắc tướng quân đã từng nhìn thấy cũng là điều bình thường.”
Khóe miệng Liễu Chẩm Thanh run rẩy, sao Đường Mục lại nói dối chứ, y chắc chắn chưa từng tặng. Nhưng hiện tại thực sự khó lòng giãi bày mà.
“Tín vật đính ước?” Ánh mắt lạnh băng của Hoắc Phong Liệt rời khỏi miếng ngọc bội.
Liễu Chẩm Thanh trừng mắt nhìn Đường Mục chậm rãi lắc đầu, “Không có cái phúc phận này.”
Bấy giờ Liễu Chẩm Thanh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, ít nhất còn không nói dối thái quá.
Hoắc Phong Liệt rũ mắt, có vẻ cảm xúc đã bình ổn trở lại, chỉ là vẻ mặt có vẻ hiu quạnh, khiến Liễu Chẩm Thanh nhìn mà thấy khó chịu, nhưng hiện tại Đường Mục cũng ở trong xe ngựa, không tiện hỏi gì, chỉ có thể ôm nỗi phiền lòng.
Ba người đều hiểu rõ nhưng giả hồ đồ, đương nhiên sẽ không nói tiếp chuyện này nữa, sau khi Đường Mục nói lời tiếp đón với Liễu Chẩm Thanh xong, rất nhanh đã chuyển sang biện pháp mà Liễu Chẩm Thanh đã đề cập tới.
“Biện pháp của Liễu công tử, ta đã nghĩ suốt một đêm, cảm thấy rất thú vị.” Đường Mục nói: “Liễu công tử đã nhìn ra Tây Thục đang mặc kệ việc này sao?”
Liễu Chẩm Thanh thấy vẻ mặt Đường Mục nghiêm túc thì biết Đường Mục thực sự đã nghĩ đến khả năng này, vì vậy liền mở miệng giải thích: “Ta đoán vậy thôi, dù sao bọn đào phạm chạy đi bọn chúng cũng không bị tổn thất, còn không cần tốn tiền tốn của xử lý đào phạm, đương nhiên sẽ mặc kệ không nói gì rồi.”
Đường Mục suy tư nói: “Một khi phía chúng ta dừng trao đổi mua bán thì chính là buộc bọn họ phải tỏ rõ thái độ, cục diện rối rắm của họ thì bọn họ phải tự xử lý.”
Liễu Chẩm Thanh gật đầu cười nói: “Chúng ta cũng đâu thể coi tiền như rác, dựa vào cái gì mà chúng ta phải thay chúng dọn dẹp mớ phiền toái này, hành vi vô lý ti tiện như vậy, đương nhiên chúng ta cũng phải đáp trả bằng cách tương tự. Bọn chúng mặc kệ, vậy sau này lợi ích của việc thông thương sẽ không có phần cho chúng nữa, chúng ta thậm chí còn có thể nối đường mậu dịch của Nam Phong Thành với nước khác, dù đường đi có xa hơn một chút nhưng ít nhất thì vẫn được an toàn, mọi người sẽ không phản đối quá nhiều, như vậy bên chịu tổn thất chỉ có Tây Thục quốc mà thôi.”
Mắt Đường Mục dần dần phát sáng, vui mừng nhìn Liễu Chẩm Thanh nói: “Đúng vậy, thực ra việc xử lý đào phạm này, chắc chắn phía Tây Thục tự làm sẽ thuận tiện hơn chúng ta nhiều, bọn họ như vậy đơn giản là lười không muốn làm mà thôi. Liễu công tử tài cao, ta cùng những quan viên khác suy nghĩ đã lâu như vậy mà cũng không nghĩ ra biện pháp thích hợp, nhưng Liễu công tử cứ thế mà đã nghĩ ra được, không hổ là người Liễu gia.”
Đường Mục rất là kích động, nói tới đây lại có chút khựng lại.
Liễu Chẩm Thanh cười gượng.
Đường Mục ho khụ khụ, cũng không tìm cớ khi bản thân thất thố, trực tiếp nói: “Thế nhưng nhỡ bọn họ không đồng ý thì sao?”
“Chúng ta cũng bắt chước, không thể mặc kệ bá tánh tiếp tục chịu khổ được, hơn nữa… hẳn bọn chúng sẽ đồng ý thôi.” Liễu Chẩm Thanh nói đến đây thì hơi nhíu mày.
Đường Mục nhìn Liễu Chẩm Thanh mà có chút sửng sốt, không thể mặc kệ bá tánh tiếp tục chịu khổ, lời này… Liễu tướng gia đã từng nói, hơn nữa biểu cảm cũng không khác lắm với Liễu Chẩm Thanh lúc này.
Thật không hổ là… người có quan hệ huyết thống.
“Nếu không đồng ý, vậy đúng là trong lòng có tật giật mình, thực ra vẫn còn một phỏng đoán nữa về lý do mà chúng để đào phạm tùy ý lộng hành.”
“Là gì?” Đường Mục phục hồi tinh thần.
Liễu Chẩm Thanh nhìn về phía Hoắc Phong Liệt, bởi vì không biết suy đoán của mình có đúng hay không nên chỉ có thể nhìn về phía Hoắc Phong Liệt hiểu rõ chuyện hơn.
Hoắc Phong Liệt tựa hồ vẫn luôn nghe họ nói chuyện, trầm ngâm không nói gì.
Đến khi Liễu Chẩm Thanh nhìn qua, Hoắc Phong Liệt mới trầm giọng nói: “Lúc trước nghe Đới tướng quân nói về việc tập kích ở khu vực lân cận khiến bọn họ chạy ngược chạy xuôi, tình huống như vậy thực ra cũng là một cách điều tra phòng ngự.”
“Điều tra phòng ngự!” Đường Mục nghi hoặc.
“Điều tra hành động, phòng ngự cùng năng lực chiến đấu của quân canh giữ Nam Phong Thành.” Hoắc Phong Liệt nói: “Nếu quốc vương của bọn chúng có dã tâm, hoàn toàn có thể cố ý để đào phạm chạy trốn để tính toán ủ mưu.”
Đường Mục nghe đến đó, sắc mặt tái đi, cả người cứng còng, “Nếu không đồng ý với yêu cầu của chúng ta, vậy chứng minh bọn họ thực sự có âm mưu như vậy?”
“Đây chỉ là suy đoán mà thôi.” Liễu Chẩm Thanh nói: “Hơn nữa dù có đồng ý thì cũng không có nghĩa rằng bọn chúng không có ý xấu.”
Mạch não của Đường Mục đã không theo kịp Liễu Chẩm Thanh.
Liễu Chẩm Thanh cười cười nói: “Hoắc Phong Liệt gửi tin, rất nhanh bọn chúng sẽ nhận được tin, bọn chúng sẽ ngoan ngoãn đồng ý. Nhưng chuyện đó cũng không quan trọng, bảo vệ được bá tánh mới quan trọng.”
Đường Mục thầm sợ hãi nhìn Liễu Chẩm Thanh cùng Hoắc Phong Liệt, cảm thấy hai người kẻ xướng người hoạ, một văn một võ thật sự rất lợi hại, chỉ hai ba câu đã xác định xong tình huống, đề ra biện pháp, lại đoán trước hành động của đối phương.
Từ sau khi Liễu tướng gia rời đi, Đường Mục chưa từng gặp thêm một ai khác đủ mưu trí để khiến y có cảm giác kinh ngạc phải cảm thán như vậy.
Đường Mục lại lần nữa chắp tay nói: “Đa tạ hai vị.”
Cảm tạ xong, Đường Mục không khỏi tò mò chức quan hiện tại của Liễu Chẩm Thanh là gì.
Có lẽ ở vùng cực nam không rõ ràng tình huống cụ thể ở phương bắc lắm cho nên mới có câu hỏi này.
Liễu Chẩm Thanh chỉ có thể lúng túng nói: “Sau khi Liễu thị trở thành hoàng thương thì không thể tham gia khoa khảo.”
Đường Mục sửng sốt một chút, sau đó sắc mặt dần trở nên lúng túng, nhìn Liễu Chẩm Thanh muốn nói lại thôi.
Cuối cùng xe ngựa cũng tới được đích đến.
Đường Mục xuống xe trước để sắp xếp.
Hai người thu thập một chút rồi cũng chuẩn bị xuống xe, Liễu Chẩm Thanh sợ đợi lát nữa xuống xe, Hoắc Phong Liệt sẽ bị bọn họ lôi đi xử lý công vụ, càng thêm không có thời gian nói chuyện, vì thế liền giữ hắn lại nói: “Nhị Cẩu, đệ không vui à.”
Liễu Chẩm Thanh mở lời trước, trông cậy vào Hoắc Phong Liệt là người chủ động hỏi.
Vậy mà Hoắc Phong Liệt lại mở miệng nói: “Y có vẻ không hận.”
Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, nói: “Đương nhiên không hận, bởi vì y là người biết được chân tướng mà.”
Thật ra Hoắc Phong Liệt cũng không kinh ngạc, tuy rằng hắn không rõ tình huống cụ thể, nhưng biết chắc chắn còn có uẩn khúc, chỉ là không ngờ uẩn khúc lại chính là đương sự mà thôi.
Nhưng nghĩ đến việc Đường Mục coi ngọc bội của Thanh ca là trân bảo lại cảm thấy không có gì bất ngờ hết.
Hoắc Phong Liệt gật đầu, xoay người đi ra ngoài, ấy vậy vẫn chẳng hòi gì.
Liễu Chẩm Thanh kinh ngạc giữ hắn lại lần nữa. “Đệ không hỏi ta chuyện ngọc bội sao?”
Hoắc Phong Liệt khựng lại, vẻ mặt trống rỗng đáp: “Cũng không phải lần đầu tiên.” Với hắn, hành vi tùy tâm sở dục của Thanh ca gặp mãi cũng quen, đến cả việc tận mắt chứng kiến huynh ấy tặng đồ cho người khác cũng đã có, chỉ là ban đầu hắn còn không thể chấp nhận chuyện Thanh ca tặng cho nam tử mà thôi, nhưng nghĩ đến quan hệ hiện tại của hai người, có vẻ cũng… cũng không có gì là không thể chấp nhận…
Liễu Chẩm Thanh lập tức có chút nghẹn họng, nhìn vẻ mặt vô cảm của Hoắc Phong Liệt, trong mắt lại đều là vẻ đau khổ, tức khắc có cảm giác bản thân bị mắng thẳng mặt là trai đểu.
Trước kia thái độ của y với nữ tử có chút… có chút tùy ý, nhưng cũng chưa từng động lòng với ai bao giờ, cũng chưa từng chạm vào ai, mà Nhị Cẩu đã từng hôn người khác rồi đấy thôi, y cũng đâu có so đo, bản thân chỉ là tặng mấy phiến ngọc bội, có nhiều lời đồn phong lưu một chút mà thôi, vậy mà Nhị Cẩu đã không vui rồi.
Liễu Chẩm Thanh nghĩ vậy lại thấy có chút oan ức, kết quả nhìn dáng vẻ mất mát của Hoắc Phong Liệt, y vẫn không đành lòng mà, sao có thể khiến Nhị Cẩu của y đau lòng được chứ.
Y lập tức bất đắc dĩ giải thích: “Dù có vài lần đi chăng nữa thì lần này thực sự là không có, không phải lúc trước ta đã nói với đệ rồi sao? Đệ quên rồi à? Ta chưa từng tặng cho nam tử, ta thề điều này là thật. Thật ra ta cũng không hiểu, vốn y cũng là một đứa trẻ rất thành thật, sao lại nói dối chuyện này chứ? Chẳng lẽ là thích ta đến nói đến chuyện này cũng bịa đặt?”
Liễu Chẩm Thanh tức khắc tỏ ra bất lực.
Ánh mắt Hoắc Phong Liệt nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh tựa hồ sự tin tưởng của hắn dành cho y đang lung lay.
Liễu Chẩm Thanh nhấc tay nói: “Ta thề, ta chắc chắn chưa từng tặng cho y bất cứ thứ gì, lúc ấy quan hệ giữa ta với y có lẽ chỉ có thể coi như là hai người bạn tuổi cách nhau thôi? Khi đó y mới có bao lớn chứ.”
Hoắc Phong Liệt lại hỏi một câu mấu chốt. “Lúc ấy huynh đã mang theo ngọc bội đó tới nơi này? Là bị rơi mất? Hay là đã đem đi cầm?” Lúc trước có một lần chính là y làm rơi lại bị người khác nói là tặng.
Chỉ thoáng chốc vẻ mặt Liễu Chẩm Thanh đã trở nên mất tự nhiên.
Ánh mắt Hoắc Phong Liệt lại trầm xuống, “Đã tặng người khác?”
Liễu Chẩm Thanh cười ngây ngô gãi đầu, “Hình như là uống say, thấy một cô nương… diện mạo xinh đẹp, không biết là ai, vì người ta đã đưa ta trở về, ta rất cảm tạ, bèn thuận tay… Hẳn Đường Mục đã trùng hợp lấy được ngọc từ tay cô nương ấy rồi.”
Trong mắt Hoắc Phong Liệt như nổi lửa vậy, sáng quắc nhìn Liễu Chẩm Thanh chằm chằm nói: “Một người không quen không biết, huynh uống say rồi tiện tay tặng?”
Liễu Chẩm Thanh cười gượng tìm lý do: “Cho nên mới nói… ngọc bội gì đó kia cũng chỉ là một món đồ mà thôi, không giống kiếm ta tặng đệ, là…” Đậu má, hình như cũng không phải là độc nhất vô nhị, Hoắc Phi Hàn cũng có một cái từa tựa thế, hình như đúng là bản thân chưa từng tặng cho Nhị Cẩu một món quà độc nhất vô nhị nào.
Hoắc Phong Liệt lạnh lùng nhìn Liễu Chẩm Thanh, không tiếng động thở dài một hơi, cũng không nhiều lời nữa, quay người xuống xe ngựa.
Lại bị Liễu Chẩm Thanh giữ lại lần nữa.
Hoắc Phong Liệt nhìn Liễu Chẩm Thanh, thật sự thì hắn cảm thấy những gì cần nói Thanh ca đều đã nói rồi, hắn cũng hiểu, nói nhiều thêm nữa cũng chỉ khiến hắn cảm thấy… bản thân hắn cũng chỉ là một trong số những người đó mà thôi.
Đang nghĩ ngợi thì đột nhiên cảm giác mặt bị người khác ôm lấy.
Hoắc Phong Liệt sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy có bóng người đến gần, môi cảm nhận được xúc cảm mềm mại.
Hoắc Phong Liệt cảm nhận được Liễu Chẩm Thanh áp cả người lên người hắn, hắn chỉ có thể dùng một tay đỡ vách thùng xe ngựa, một tay ôm lấy y.
Nụ hôn của Thanh ca luôn bất chợt đột ngột không kịp đề phòng như vậy, khiến hắn không thể giải thích được, hắn cho rằng bản thân chỉ giúp Thanh ca giải quyết những lúc tịch mịch mà thôi, cho dù là có lúc không thể kiềm chế được mà hôn thì cũng có thể hiểu được, nhưng nụ hôn hiện tại là thế nào đây?
Hoắc Phong Liệt ngây ngốc ngửa đầu nhìn, liền nghe Liễu Chẩm Thanh mở miệng nói: “Ngọc bội, kiếm đều không phải độc nhất vô nhị, chỉ có ta thôi.”
Nói xong, Liễu Chẩm Thanh cúi đầu, trong thùng xe chỉ có hai người này, trao một nụ hôn sâu, giúp Nhị Cẩu an tâm.
Liễu Chẩm Thanh nghĩ thầm ta đã cho đệ hết rồi, đệ có gì giống với những người khác chứ.
Hoắc Phong Liệt lại nghĩ thành, không sai, Thanh ca chính là độc nhất vô nhị, có thể thân mật với huynh ấy như vậy, bản thân nên thấy thỏa mãn, lòng tham không đáy chỉ khiến người khác phiền chán mà thôi.
Hoắc Phong Liệt si mê nhìn người đang nhắm mắt hôn mình, không khỏi vòng tay ôm Liễu Chẩm Thanh chặt hơn, hóa bị động thành chủ động, hai người đã thuần thục với chuyện này, yên tĩnh hưởng thụ cảm giác tốt đẹp.
Đột nhiên đôi mắt mê muội của Hoắc Phong Liệt chợt lóe, hơi hơi nhíu mày, sau đó cánh tay đụng bội kiếm bên hông.
Bội kiếm dài vừa hay vén rèm che lên, lộ ra một khe hở.
Mà bên ngoài, Đường Mục cùng Đới Đinh Vũ đang định gọi bọn họ xuống xe lại vừa vặn thông qua khe hở nhìn thấy Liễu Chẩm Thanh ghé vào lòng Hoắc Phong Liệt, hai người đang hôn nhau thắm thiết, tức khắc cả hai xấu hổ đánh mắt sang chỗ khác, lui về sau mấy bước.
“Ha ha ha, thật sự không ngờ Hoắc nhị ca cũng có một mặt như vậy, đây đúng là cầm lòng không đậu, khó mà kiềm chế được, trước kia nhị ca không như vậy đâu.” Đới Đinh Vũ lúng túng nói.
Đường Mục nói: “Tình đủ sâu thì đương nhiên sẽ như vậy, có thể nhìn ra Hoắc tướng quân thực sự thích Liễu công tử, xem ra lời ngươi nói với ta lúc trước không sai, Hoắc tướng quân không hận Liễu tướng gia.”
Đới Đinh Vũ cười khì khì nói: “Không chỉ là không hận thôi đâu.”
Tuy Đường Mục cảm thấy ngữ khí của Đới Đinh Vũ kỳ quái, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ thuật lại những gì vừa nói trên xe ngựa một lượt.
Quả nhiên Đới Đinh Vũ cũng giận nhăn mặt, trong cơn giận nói, “Mẹ nó! Nếu bọn chúng dám xâm phạm thì ông đây sẽ giết hết.”
Đường Mục vỗ vỗ Đới Đinh Vũ nói: “May mắn, có hai vị kia nhắc nhở, nhưng vị Liễu công tử này rất lợi hại.”
“Đúng vậy, rất lợi hại.” Đường Mục cũng kinh ngạc cảm thán.
“Hai vị đó một văn một võ cũng coi như là một đôi trời sinh.” Đường Mục cười nói.
Đới Đinh Vũ lại cảm thấy lương tâm bất an, “Thành chủ, ngài nói xem… trong chuyện cảm tình coi một người là thế thân cho một người khác có phải là không tốt lắm không?”
Ban đầu Đường Mục không rõ nguyên do liếc Đới Đinh Vũ một cái, ngay sau đó sắc mặt cũng thay đổi. “Hoắc tướng quân thích Liễu tướng gia, coi Liễu công tử hiện tại là thế thân?”
Đới Đinh Vũ lập tức thấy nhức nhức cái đầu, “Thành chủ, ngài… ngài… đoán mò gì vậy?”
Một người lỗ mãng như Đới Đinh Vũ gặp phải người thông minh như Đường Mục còn có thể che giấu được gì chứ? Vốn chỉ là đoán thôi nhưng nhìn biểu hiện của Đới Đinh Vũ cũng coi như được xác nhận rồi. Nhưng Đường Mục cũng không làm khó hắn, nói thẳng: “Đương nhiên là không tốt, đối phương là yêu thật lòng cơ mà.”
Đới Đinh Vũ lại nói: “Nhưng làm vậy có thể nhận được sự che chở của gia tộc mạnh nhất.”
Vẻ mặt Đường Mục đột nhiên cứng đờ.
Liễu gia bởi vì Liễu tướng gia mà phải chịu sự đối đãi bất công… Nếu Trấn quốc Đại tướng quân Hoắc Phong Liệt có thể che chở bọn họ… Đúng là không còn gì để nói.
Nhưng nghĩ đến đây, trong lòng Đường Mục lại vô cùng khổ sở, dù sao y cũng biết hết, biết Liễu tướng gia không như lời người ta nói, cũng hiểu rõ vốn dĩ người Liễu gia không phải trải qua những chuyện như vậy, lại càng không phải làm thế thân để kiếm cái gọi là che chở.
Nhưng mà y… không thể nói gì hết.
Đường Mục không khỏi sờ phiến ngọc bên hông.
Đới Đinh Vũ thấy Đường Mục trầm mặc cũng chỉ có thể lúng túng nói: “Ta chỉ là tùy tiện nói mấy câu thôi, thành chủ đừng nói ra bên ngoài nhé.” Hắn biết Đường Mục tôn kính Liễu tướng gia, khác hoàn toàn với những gì người đời nghĩ, tuy hắn từng hỏi nguyên nhân, nhưng Đường Mục lại bảo đó là bí mật có chết cũng không thể nói ra, vậy nên Đới Đinh Vũ cũng chỉ biết được kết quả mà không thể hỏi quá trình. Nhưng nếu chẳng may bởi vì vậy mà phá hỏng chuyện tốt của Hoắc nhị ca, chính hắn sẽ gặp rắc rối, tuy hắn cảm thấy không đúng, nhưng vẫn bênh vực cho người của mình.
Sở dĩ tám chuyện cùng Đường Mục cũng là vì hắn cảm thấy Đường Mục thông minh hơn hắn, hắn muốn tìm một người sáng suốt xác nhận cho mình một chút thôi, vậy mà Đường Mục cũng cảm thấy không đúng.
Mà lúc này người bị hai người yên lặng đồng cảm là Liễu Chẩm Thanh lại vừa “nếm” Nhị Cẩu xong, còn bày trò liếm liếm môi trước mặt Nhị Cẩu, khiến Nhị Cẩu ở dưới trợn tròn mắt.
Liễu Chẩm Thanh cảm thấy mỹ mãn nói: “Đừng để họ đợi lâu, đi xuống đi.”
Khi hai người xuống xe ngựa, Đường Mục cùng Đới Đinh Vũ đã khôi phục trạng thái bình thường rồi, nhiệt tình chiêu đãi hai người.
Mà lúc này xa trong hoàng cung ở đô thành của Tây Thục quốc.
Nam tử mặc huyền y giơ tay chém xuống, một cái đầu bay ra ngoài, lăn tới dưới chân một người khác.
Nam tử mặc huyền y cũng không quay đầu lại, thanh âm lạnh băng mang theo ý trào phúng vô tận: “Còn biết trở về?”
“Hoắc Phong Liệt đã tới Nam Phong Thành.”
“Vậy sao? Ngươi không tới ôn chuyện sao?”
“Hắn cũng không phải người quen của ta.”
“Không phải người quen của ngươi, ngươi lại cứu hai tên trên đảo kia?”
Người nọ vẫn không thay đổi sắc mặt, chỉ thuật lại: “Nếu ngươi đã phái người theo dõi ta, lại không thích ta làm như vậy, sao không ngăn cản?”
Nam tử mặc huyền y chậm rãi xoay người, đột nhiên lắc minh tới trước mặt người vừa nói, bóp chặt cằm hắn: “Ngươi tùy hứng, thân là chủ nhân ta đây đương nhiên sẽ có chút bao dung, nhưng nếu để người ở kinh thành phát hiện ra có thể sẽ khiến chúng ta gặp phiền toái lớn. Ngươi tình nguyện gây phiền toái cho ta cũng muốn giúp những kẻ không liên quan?”
Vẻ mặt người nọ vẫn bất biến, như thể không có chút tình cảm dư thừa nào, đối mặt với sự chất vấn cũng chỉ nhàn nhàn nói: “Ngươi không phải chủ nhân của ta, chủ nhân của ta chỉ có một. Ngươi chỉ là nhiệm vụ của ta, còn một năm nữa, không, bốn tháng nữa sẽ kết thúc.”
Nam tử mặc huyền y sửng sốt, khuôn mặt lập tức tràn đầy tức giận, trán nổi gân xanh, “Muốn rời khỏi ta ư? Không có cửa đâu!”
Nhưng người nọ chỉ nhìn hắn một cái rồi xoay người rời đi. “Ta đi nghỉ ngơi đây.”
Nam tử mặc huyền y tức đỏ cả mắt, cuối cùng một câu cũng nói không thành lời, trơ mắt nhìn người nọ rời đi.