Mục lục
Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên tai tựa hồ có tiếng ồn ào, nhưng Liễu Chẩm Thanh đã không rảnh quan tâm nữa, chỉ cảm thấy chuyện ngoài ý muốn này rất vừa vặn.

Hờn dỗi vừa sinh sôi cũng vì vậy mà không còn nữa.

Hoắc Phong Liệt phản ứng lại, đồng tử co rụt, bỗng nhiên muốn ngẩng đầu lên. 

Liễu Chẩm Thanh đương nhiên chú ý tới, đôi mắt chợt lóe, lập tức trượt chân một cái như thể đứng không vững, chỉ có thể ôm lấy cổ Hoắc Phong Liệt.

Nước đi đó cũng kéo Hoắc Phong Liệt xuống theo, đôi môi kề sát cũng không tách ra được.

Đương nhiên Liễu Chẩm Thanh biết mình không giữ được hắn lâu, cho nên cố ý xấu xa vươn lưỡi ra đụng chạm một lượt lên môi đối phương.

Có thể cảm giác được thân thể rắn chắc đang ôm y run lên giống như hồn phách bị hút khỏi thân thể vậy.

Sau khi tách ra, Hoắc Phong Liệt đã hoàn toàn không thể khống chế sắc mặt nữa, mặt hắn đỏ bừng lên, bừng tỉnh mở mắt nhìn y, có chút ngây thơ đáng yêu.

“Ôi chao, nụ hôn đầu tiên của ta.” Liễu Chẩm Thanh cố ý trêu hắn.

Quả nhiên Hoắc Phong Liệt càng thêm không biết làm sao, quên luôn cả việc chất vấn Liễu Chẩm Thanh hỏi y động tác vừa rồi của y là có ý gì.

Nhưng Liễu Chẩm Thanh lại mặc kệ trạng thái ngây ngẩn này của hắn, quay đầu nhìn xuống dưới thuyền hoa.

Một đội thuỷ quân đang xông lên thuyền hoa, vừa rồi cũng là do họ dùng móc câu kéo thuyền hoa lại mới khiến con thuyền đong đưa kịch liệt như vậy.

Rõ ràng Tống Tinh Mạc đang ở trên thuyền, có chuyện gì đây?

Cảm xúc kiều diễm vừa rồi khi gặp chính sự cũng nhanh chóng thu lại, trên boong thuyền đã có rất nhiều khách nhân hoảng hốt chạy ra ngoài.

Tống Tinh Mạc cũng dẫn theo Dịch Xuyên ra ngoài, thấy hai người bọn họ không có việc gì thì cho họ một ánh mắt, hai người bèn yên tĩnh đứng sau đám người quan sát. Nhưng rõ ràng chỉ có một mình Liễu Chẩm Thanh có tâm trạng.

Rất nhanh, đằng sau đội ngũ xuất hiện một viên tướng uy vũ tuổi tầm năm mươi, Liễu Chẩm Thanh liếc mắt một cái đã nhận ra. “Tống Tĩnh?”

Tống Tinh Mạc nhìn thấy người tới là ai thì nhướng mày, nói: “Thúc thúc, thúc làm gì vậy?”

“Lời này nên ta hỏi ngươi, đừng tưởng rằng Hoàng Thượng cho ngươi tiếp quản quân quyền là ngươi muốn làm gì thì làm, ta biết ngươi muốn diệt trừ người của ta, nhưng không có bằng chứng mà tùy tiện bắt người như vậy, là ai dạy ngươi? Nếu lần này cứ như ngươi mong muốn thì về sau Minh An quận này còn trật tự nữa sao?”

Lời này vừa nói ra, khách nhân xung quanh bắt đâu bàn tán sôi nổi.

Tống Tinh Mạc bất ngờ nhướng mày, nhìn về phía dưới thuyền, chỉ thấy tiểu đội áp giải phạm nhân đã bị thúc thúc của y chặn lại, mà những tên phạm nhân kia đã được cởi trói đi lên, đi tới trước mặt Tống Tinh Mạc.

Vương Khải là tên đầu tiên khóc lóc kể lể, “Tướng quân, chúng ta đều là người làm ăn đứng đắn mà.” 

“Tướng quân, ngài không thể bởi vì người này là thương quân ngoại quốc mà bắt oan người ta, thủy quân chúng ta cũng không thể tùy ý bắt nạt thương nhân được. Ta biết tướng quân muốn lập công lập uy, nhưng cũng không thể hành sự lỗ mãng như vậy!” Tên tướng lãnh kia quỳ xuống trước mặt Tống Tĩnh, ra vẻ mạnh mẽ kiên chính, “Thuộc hạ thề có Hải Thần, nếu nói dối thì ra khơi tất gặp nạn.”

Lời nói như vậy lập tức dẫn hướng dư luận, hơn nữa tên cướp biển đứng một bên còn cố ý bày ra dáng vẻ phẫn nộ oan khuất, khiến người xung quanh càng thêm tin lời họ, chỉ chỉ trỏ trỏ với Tống Tinh Mạc.

Tuy rằng danh tiếng hải vương của Tống Tinh Mạc rất lừng lẫy, nhưng dù sao nơi này cũng là thành trì Tống Tĩnh đã chịu trách nhiệm bảo vệ suốt tám năm, hơn nữa ông ta còn là trưởng bối của Tống Tinh Mạc, mọi người đều nhịn không được hoài nghi Tống Tinh Mạc.

Nhưng Tống Tinh Mạc vẫn giữ vẻ không đàng hoàng, cười nói: “Vậy phải chẳng cần nhắc nhở những người khác sau này đừng ra khơi cùng ngươi nữa, nếu không sẽ chết chung với ngươi?”

Tên tướng kia lập tức nghẹn họng đỏ mặt tía tai.

“Hồ nháo, người đâu, tới áp giải nó đi.” Vậy mà Tống Tĩnh lại trực tiếp hạ lệnh bắt với Tống Tinh Mạc có quyền hơn ông ta một bậc.

Thủy quân tới cùng ông ta có chút do dự, nhưng thấy đội trưởng lên trước thì cũng tiến lên theo bao vây Tống Tinh Mạc.

Cảnh tượng này quả thực quá hoang đường.

Liễu Chẩm Thanh thấy tình cảnh như vậy thì khẽ nhíu mày, xem ra tính huống của Tống Tinh Mạc còn tệ hơn bên ngoài đồn nữa, vị thúc thúc này đã hoàn toàn đối nghịch với Tống Tinh Mạc rồi, không hề có ý trao quyền lại chút nào.

Sắc mặt Tống Tinh Mạc lập tức lạnh xuống, Dịch Xuyên trực tiếp cầm đao nhảy ra,  hung ác trừng mắt lườm những kẻ đang bao vây lại gần như chó dữ hộ chủ.

Song đao lóe sáng, trực tiếp dọa sợ đối phương.

Tống Tĩnh lại giận dữ nói: “Dịch Xuyên, nếu ngươi dám động thủ thì chính là phạm vào quân lệnh.”

“Ông đây cũng không phải thủy quân!” Dịch Xuyên cười lạnh nói.

Tống Tĩnh giận dữ, trực tiếp hô: “Thêm một đội nữa!”

Nháy mắt có thêm mười người vây quanh.

“Thú vị đấy.” Liễu Chẩm Thanh cười lạnh nói: “Nhị Cẩu, đệ thấy thế nào?”

Hoắc Phong Liệt sửng sốt, lấy lại tinh thần, nhìn lướt qua, “Coi binh quyền là trò đùa, hồ nháo.”

“Đúng vậy, đúng là hồ nháo, ba vạn thủy quân này coi như bỏ.” Liễu Chẩm Thanh tiếc nuối lắc đầu. Bị huấn luyện thành một lũ chỉ nhận người không nhận quyền, tình huống này đối với một quốc gia mà nói là cực kỳ không ổn. Cho dù Hoắc gia quân có hai chữ “Hoắc gia”, nhưng vẫn nghe lệnh người cầm hổ phù, đó là biểu hiện của lòng trung thành của Hoắc gia với quyền lực của Hoàng Thượng.

Mà hiện tại, Hoàng Thượng ban quyền lực cho Tống Tinh Mạc, nhưng lại không có ai chấp nhận, cho dù hiện tại Hoắc Phong Liệt có cầm lệnh bài có quyền lực khống chế binh lực tối cao nhất mà Hoàng Thượng ban cho, đủ để vượt quyền Tống Tinh Mạc thì chưa chắc đám thủy quân này đã chịu nhận lệnh.

Suốt tám năm, Tống Tĩnh gần như đã biến ba vạn thủy quân của Đại Chu thành quân tư nhân của ông ta rồi.

Cho nên đối với toàn bộ Đại Chu mà nói, sức chiến đấu của ba vạn quân này coi như là đồ bỏ đi.

Xem ra lúc trước Tống Tinh Mạc hành động thong thả cũng là bất đắc dĩ, ngoài chậm rãi thu phục quân tâm ra, y không còn cách nào khác.

Mắt thấy sắp phải đổ máu, người xung quanh không khỏi lui ra sau, đúng lúc này trong đám ngươi tự nhiên có một giọng nói giả vờ ngây thơ vang lên.

“Lạ thật đấy, không phải thuyết thư tiên sinh đã nói người có quyền lực lớn nhất là hải vương sao? Sao thủy quân lại không nghe lệnh hải vương mà ngược lại còn muốn bắt ngài ấy vậy!”

Lời này vừa nói ra, chung quanh đều trở nên yên tĩnh một cách quỷ dị, sau đó không khỏi có tiếng xì xào bàn tán nổ ra.

Đúng nha, Tống Tĩnh có thể hạ lệnh như vậy với Tống Tinh Mạc sao?

Tống Tĩnh như vừa ăn một cái bạt tai vô hình khiến ông ta cứng đờ, phảng phất như bị lật tẩy chuyện gì đó, đám thủy quân kia càng thêm do dự, nhịn không được quay đầu nhìn Tống Tĩnh.

Tống Tĩnh cũng là lần đầu tiên trực tiếp đối đầu với Tống Tinh Mạc, có vẻ là đã không nắm chắc được thế cục.

Tống Tinh Mạc hơi mỉm cười, nói thẳng: “Có lẽ thánh chỉ của Hoàng Thượng thúc thúc không để vào mắt… không được tính là cái gì hết cả chăng.”

“Ngươi nói hươu nói vượn cái gì!” Tống Tĩnh lập tức phản bác, tội danh này ông ta vẫn không đủ tự tin gánh, đảo mắt lập tức muốn lấy một cái cớ khác.

“Cứng đầu cứng cổ, cùng ta trở về quỳ trong từ đường!” Tống Tĩnh cũng không ngu, không lấy thân phận tướng lãnh để hạ lệnh mà lấy thân phận trưởng bối, nếu người khác muốn truyền lời tới tai Hoàng Thượng thì cũng không nói được gì. “Lên cho ta!”

Đám thủy quân chỉ có thể tiếp tục tiến lên.

Kết quả lại có “giọng nữ” kệch cỡm nói: “Ui cha, hóa ra thủy quân còn có thể giúp tướng quân xử lý chuyện trong nhà nữa, là tư binh hộ vệ à.”

Tống Tĩnh sắc mặt lần nữa biến sắc nghiêm trọng, từ “tư binh” này cực kỳ nghiêm trọng.

Tống Tinh Mạc lập tức phối hợp ăn ý nói: “Cũng không phải chứ, thúc thúc ta thích nhất là dùng thủy quân ăn công lương bổng lộc để quản thúc cháu trai ta đấy, biết quân lương từ đâu mà có không? Đều là do dân chúng cực khổ làm lụng để có tiền nộp lên đó, là để nuôi thủy quân bảo vệ vùng biển được an toàn, hiện giờ lại dùng để giáo huấn cháu trai ta đây, là ta sai.”

Lời này nói ra cực kỳ châm chọc, cũng khiến cho sự phẫn nộ của dân chúng cao trào, tuy rằng mọi người không dám biểu hiện rõ, nhưng ánh mắt nhìn về phía Tống Tĩnh cũng đã thay đổi.

Tống Tĩnh cũng không ngờ lời chữa cháy của mình lại biến thành phiến đá tự đập vào chân ông ta. Chỉ có thể thẹn quá hóa giận tự mình xông lên.

Tự mình ra tay thì không sao đâu nhỉ.

Kết quả là còn chưa đến gần đã bị Dịch Xuyên đá một cái ngã sang một bên.

“Ngươi!” Tống Tĩnh ngã trên mặt đất há mồm thở dốc, giận không thể át, đúng lúc này, một thanh niên phó tướng phi thân lên, đi tới trước mặt Tống Tĩnh.

Người nọ ngũ quan đoan chính, một thân chính khí, mặc áo giáp, tay cầm bội kiếm, vô cùng uy nghiêm, khí thế thuộc dạng hung thần còn uy vũ hơn Tống Tĩnh một bậc.

Hắn vừa xuất hiện, toàn bộ thủy quân tức khắc đứng nghiêm, rất ra dáng được huấn luyện bài bản.

Hoắc Phong Liệt nói với Liễu Chẩm Thanh vừa giả giọng: “Những thủy quân kia không nghe lệnh Tống Tĩnh mà là nghe lệnh hắn.”

“Cũng có thể đoán được, phó tướng Triệu Hải Trình, thật đúng là không đơn giản.” Liễu Chẩm Thanh nhướng mày nhìn người nọ, lại cứ thấy có chút quen mắt.

“Tống tướng quân, dù sao ông ấy cũng là thúc thúc của ngài, sao ngài lại có thể để… nam sủng của ngài làm vậy với ông ấy.” Triệu Hải Trình mặt âm trầm, khuôn mặt vốn nghiêm túc nhưng giờ lại có chút nham hiểm lạnh lẽo.

Dịch Xuyên vốn phải xù lông lại không có động tĩnh gì, ở chỗ Tống Tinh Mạc cần ra mặt hắn hiểu mình không được lấn lướt Tống Tinh Mạc, Tống Tinh Mạc thì đáp trả: “Cậu ta hung dữ như vậy, có chỗ nào giống nam sủng của ta, ngươi mù à? Hơn nữa cũng là thúc thúc động tay trước, cậu ta chỉ đáp trả thôi.”

Tống Tinh Mạc đẩy Dịch Xuyên ra, nhướng mày cười nói: “Vậy mà thúc thúc lại tự mình thả phạm nhân ta đã bắt giữ ra, còn dẫn thủy quân tới làm nhiễu loạn trật tự, hạ lệnh bắt ta, cái này chiếu theo kỷ luật trong quân, thúc thúc chính là đã phạm vào không chỉ một điều, không phải Triệu phó tướng am hiểu quy củ nhất sao? Hiện tại ta hạ lệnh bắt giữ Tống Tĩnh, ngươi có nghe theo không?”

Bình thường, thật ra Tống Tinh Mạc không muốn xung đột trực tiếp, bởi vì y không nắm chắc phần thắng, đó là cách làm thông minh, mà nay lại nói thẳng ra, khiến Triệu Hải Trình có chút ngoài ý muốn, chẳng lẽ Tống Tinh Mạc cho rằng ba kẻ bị bắt kia nắm được nhược điểm của Tống Tĩnh cho nên mới tự tin như vậy.

Triệu Hải Trình lại trực tiếp lựa chọn đỡ Tống Tĩnh dậy, khi ánh mắt Tống Tinh Mạc lạnh đi, hắn lại quy củ hành lễ nói: “Tống tướng quân, ngài hạ lệnh, đương nhiên thuộc hạ sẽ làm theo, nhưng thuộc hạ sẽ không mù quáng theo, thuộc hạ từng đến kinh thành, đã nhận thánh chỉ, đương nhiên cũng biết khi tướng lãnh địa phương có vấn đề, chúng ta có thể vượt cấp cáo trạng lên trên.”

Lời này của Triệu Hải Trình thật không tưởng.

Hoắc Phong Liệt nhớ tại sao tên này lại từng đến kinh thành, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Liễu Chẩm Thanh cũng không khỏi cười lạnh một tiếng.

Tống Tinh Mạc cười thành tiếng, y là người sát ý càng đậm lại càng cười chân thành.

Triệu Hải Trình lại vẫn cung kính nói: “So với xung đột này, chi bằng giải quyết vấn đề căn bản trước đi, mâu thuẫn này không phải bắt nguồn từ ba người mà Tống tướng quân cho rằng là kẻ cắp sao? Để ba người nọ tự mình chứng minh sự trong sạch là được. Nếu Tống tướng quân sai, theo lý nên tự phạt.”

“Nếu ta sai, ta cũng sẽ nhận phạt. Tiểu tử thối, ngươi có dám không.” Tống Tĩnh có vẻ là có Triệu Hải Trình chống sau lưng nên lập tức phối hợp theo.

Nhưng chuyện đến nước này lại cực kỳ bất lợi với Tống Tinh Mạc.

Hắn bắt người hoàn toàn là do phán đoán cá nhân cùng tin tức từ chỗ Hề Nhiễm, và cả tin tức Dịch Xuyên chính tai nghe lén được.

Có lẽ còn có Liễu Chẩm Thanh cùng Hoắc Phong Liệt làm chứng nữa.

Nhưng những cái này vì đủ mọi lý do mà khó có thể lấy ra làm chứng cứ được.

Vốn nên là bắt người trở về nghiêm hình bức cung, sau đó lại điều tra chứng cứ giấu trong nhà bọn họ, nhưng giờ lại bị kẻ khác làm rối, Tống Tinh Mạc lập tức trở nên bị động.

Chẳng qua thông qua điểm này, Tống Tinh Mạc cũng hiểu rõ một việc, vốn cho rằng chỉ là mấy tên tép riu làm xằng bậy, thúc thúc của mình chỉ là người sau lưng chúng, sẽ vứt bỏ chúng để bảo toàn bản thân mà thôi, không ngờ thúc thúc vì ba tên này lại trực tiếp đối đầu với y, có thể thấy được tầm quan trọng của ba tên này với thúc thúc. Mà chuyện giấu sau lưng chúng có lẽ có liên quan đến chuyện Hoắc Phong Liệt cùng Liễu Chẩm Thanh đang điều tra.

Lúc này Hoắc Phong Liệt cùng Liễu Chẩm Thanh cũng nghĩ đến điểm này.

Không biết có nên vui mừng hay không, ít nhất bọn họ đã có thể hoài nghi Tống Tĩnh cùng Triệu Hải Trình có liên quan đến phản tặc, có thể bắt đầu xuống tay điều tra từ nơi này. Nhanh hơn nhiều so với hướng ban đầu của họ, xem ra bên địch tạm thời chưa biết họ đã đến được đây, nếu không sẽ không để lộ sơ hở như vậy.

Chỉ là cục diện trước mắt đã gặp bế tắc.

Họ đang phải nghĩ cách làm thế nào để hóa giải đây này.

Đột nhiên Tống Tĩnh đắc ý vênh váo thấy Tống Tinh Mạc đã lâu không nói gì, kêu gào: “Ở đây đúng là có một tên cướp biển đấy.”

Lời này vừa nói ra, Tống Tinh Mạc cùng Liễu Chẩm Thanh không khỏi ngẩn ra, Dịch Xuyên siết chặt lưỡi đao, gắt gao nhìn Tống Tĩnh.

Quả nhiên Tống Tĩnh chỉ vào Dịch Xuyên nói: “Tên nam sủng này của ngươi không phải là thiếu chủ của đoàn thuyền cướp biển khiến người ta nghe tên mà sợ mất mật mười mấy năm trước sao? Trên tay hắn chính là hình xăm của hải tặc! Không tin thì mọi người hãy nhìn đi, thật là nực cười, nam sủng của mình là cướp biển còn đi bắt cướp biển, Tống Tinh Mạc à, ta thấy ngươi không có tư cách nào làm hải vương, không có tư cách tiếp quản binh quyền nơi này đâu.”

Dịch Xuyên lập tức mất khống chế, đang định tiến lên lại bị Tống Tinh Mạc ngăn lại, Dịch Xuyên muốn phản kháng lại thấy cái tay bắt lấy mình kia đeo bao tay màu đen, tức khắc cứng người tại chỗ, thở phì phì nhìn Tống Tinh Mạc.

Ánh mắt Tống Tinh Mạc không hề né tránh, cũng không chút nào hoảng loạn.

Liễu Chẩm Thanh lập tức hiểu ra, hoặc là nói y sớm biết đây là phiền toán sớm muộn gì cũng xảy ra. Vì sao Dịch Xuyên không vào thủy quân, vì sao Tống Tinh Mạc không xung đột với Tống Tĩnh, thực ra đều là để bảo vệ Dịch Xuyên.

“Án kiện năm đó đã thẩm tra xử lý xong xuôi rồi, những lão nhân ở Minh An quận đều biết, đoàn của họ đều vô tội, được thả ra, thúc thúc còn dùng cớ cướp biển để tạo áp lực, là cảm thấy năm đó quan phủ đã xử sai sao.” Đương nhiên Tống Tinh Mạc cũng sẽ không dễ bị làm khó, trực tiếp đáp trả.

Tống Tĩnh hừ nhẹ một tiếng, đúng là không thể xuống tay với Dịch Xuyên, nhưng chỉ cần để lọt chuyện này ra ngoài thì người xung quanh sẽ lập tức thay đổi cái nhìn với lớp vỏ ôn hòa của Tống Tinh Mạc. Bên ông ta vẫn thắng.

Tống Tĩnh vênh váo tự đắc, cười ra tiếng.

Nhưng giây tiếp theo lại nghe được tiếng nói như quỷ quái bóp lấy cổ ông ta.

“Hóa ra cướp biển cũng có hình xăm biểu tượng đó, vậy… không phải kiểm tra người kia là sẽ biết sao?”

Lời nói hồn nhiên vô tội nhường nào, cho dù là nói bằng âm điệu cực kỳ sứt sẹo nhưng lại có thể xuyên qua sương mù, loại bỏ hết điểm mù của mọi người. 

Nhưng tên cướp biển bị chỉ đích danh kia vẫn không hoảng hốt, ngược lại còn hào phóng chìa cánh tay ra.

Tống Tĩnh đang định cười to, liền nghe được thanh âm kia như bóng với hình nói: “Ôi ta ngốc quá, cướp biển dám lên cạn sẽ để lại nhược điểm lớn vậy sao? Chẳng lẽ không còn cách khác để phân biệt cướp biển với thương nhân ngoại quốc sao?”

Câu nói như tiếng sét khai sáng, đúng nha, chắc chắn không chí có một tiêu chí như vậy. Tư duy của mọi người cũng được vận động theo.

“Ai!” Tống Tĩnh nổi giận, trực tiếp cầm đao nhằm phía thanh âm phát ra, giây tiếp theo, liền thấy một người vọt ra, trực tiếp trốn sau lưng Tống Tinh Mạc 

Tống Tinh Mạc sửng sốt, rồi cũng hiểu ra, người khác không biết cái thân thể này của Liễu Chẩm Thanh nhưng cũng không có nghĩa là không ai nhận ra Hoắc Phong Liệt.

Cho nên Hoắc Phong Liệt cần nấp đi, còn Liễu Chẩm Thanh vẫn có thể ra mặt.

Tống Tinh Mạc lập tức duỗi tay che trước mặt Liễu Chẩm Thanh nói: “Thúc thúc, bằng hữu của ta nói một câu thế thôi, sao lại bị đánh vậy?”

Liễu Chẩm Thanh thêm muối thêm mắm: “Chẳng lẽ là có tật giật mình sao.”

“Ngươi dám bôi nhọ bổn tướng!” Tống Tĩnh giận dữ.

“Ta chỉ hỏi một vấn đề rất hợp tình hợp lý thôi.” Liễu Chẩm Thanh trực tiếp hô lớn: “Này, rốt cuộc là có ai biết cách phân biệt không hả?”

Lúc này cuối cùng trong đám người hóng chuyện cũng có người chịu bước ra.

“Trước kia ta từng gặp cướp biển, cách bọn chúng cầm binh khí khác với cách thủy quân Đại Chu chúng ta, cho nên vết trai trên tay cũng khác, nếu người này nói mình là thương nhân ngoại quốc, vậy hẳn sẽ không có…”

“Đúng đúng đúng, ta từng thấy thi thể của cướp biển, chính là nó, vết chai rất rõ ràng.”

“Không sai, cái này có thể coi là chứng cứ, nhìn xem tay người nọ tay là biết. Nếu là thương nhân, tất nhiên sẽ không có.”

“Nếu là thương nhân luyện võ thì sao?”

“Nước của bọn họ có một quy tắc, thương nhân không được luyện võ.”

Lời này vừa nói ra, tên cướp biển đã không chịu nổi nữa, bất chợt vùng ra nhảy khỏi thuyền muốn đào tẩu, lại bị một chân của Dịch Xuyên đá văng ra.

Mà mặt Tống Tĩnh đã trắng bệch, chỉ có thể cầu cứu nhìn về phía Triệu Hải Trình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK