Mục lục
Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba ngày sau, Tống Tinh Mạc mới có thời gian rảnh cùng Dịch Xuyên trở lại biệt viện.

Ba vạn thủy quân đã bị bắt gọn, dựa theo tình huống đã thám thính được để định tội từng tên, ngoài những tên đã tự sát thì tất cả phản tặc đều đã bị bắt. Tần Dư cùng Hạ Lan lo sẽ xảy ra vấn đề, tự mình tống giam.

Quận Minh An dần khôi phục lại bình thường.

Chỉ có biệt viện là vẫn chìm trong bất an.

Tống Tinh Mạc vừa về thì thấy Liễu Chẩm Thanh đang ngồi trên bậc thềm trong sân.

Nhìn quầng thâm dưới mắt Liễu Chẩm Thanh là biết y không nghỉ ngơi tốt.

“Ngươi đừng khiến bản thân suy sụp, ta nghe Tần Dư nói Diêm Vương Khóc cũng đã tới, chứng tỏ cái mạng của tên kia còn chưa hết đường.” Tống Tinh Mạc tiến lên nói.

Dịch Xuyên đứng cạnh cũng mở miệng nói: “Đúng, Diêm Vương Khóc rất lợi hại.”

Liễu Chẩm Thanh gật đầu đáp: “Ta biết, ta có nghỉ ngơi, chỉ là ngủ không nhiều mà thôi.”

Tống Tinh Mạc trút bỏ áo giáp, Dịch Xuyên nhận rồi đem về viện của y ở cách vách để cất hộ, Tống Tinh Mạc còn dặn hắn nhớ bôi lại thuốc, trên người vẫn còn vết thương mà.

Sau đó y cũng ngồi xuống cùng Liễu Chẩm Thanh, nói: “Chuyện bên ngoài hết thảy đều thuận lợi, ngươi yên tâm.”

“Ba ngày nay ta đâu có lo lắng đến chuyện đó.” Liễu Chẩm Thanh lẩm bẩm.

Tống Tinh Mạc nhìn Liễu Chẩm Thanh cười cười, đúng vậy, y không còn là Liễu tướng gia như lúc trước nữa, hiện tại y chỉ lo cho tiểu cẩu nhà mình thôi, những thứ khác không lọt nổi mắt y.

“Lại nói cũng là duyên phận, không ngờ Diêm Vương Khóc lại tìm tới cửa, đã nhiều năm lắm rồi ta không nhìn thấy tiểu thần y này. Kỳ lạ thật, sao tự nhiên cậu ta lại tới đây nhỉ, là tới tìm chúng ta sao?” Tống Tinh Mạc tự cảm thán.

Liễu Chẩm Thanh có chút sửng sốt, bấy giờ mới phản lại. “Các ngươi biết nhau sao?”

Tống Tinh Mạc cười gật đầu nói: “Duyên phận này cũng dài lắm, khi chúng ta biết tới cậu ta thì cậu nhóc còn chưa có cái danh hiệu Diêm Vương Khóc này đâu. Cậu ta chính là tiểu đại phu đã cứu ta cùng hộ vệ của ngươi chín năm trước đó. Nếu không phải gặp được cậu ta ở kinh thành thì chúng ta cũng đã bỏ mạng ở đó rồi.”

Sắc mặt Liễu Chẩm Thanh thay đổi mấy lần, ngạc nhiên nhìn Tống Tinh Mạc.

“Làm sao vậy?” Tống Tinh Mạc hỏi.

Liễu Chẩm Thanh do dự một lát rồi nói: “Thật ra… đó là đồ đệ của ta.”

Một câu như tiếng sét giữa trời quang, tức khắc khiến Tống Tinh Mạc cứng đờ ra.

“Diêm Vương Khóc là đồ đệ của ngươi? Học cái y thuật nát ngừ kia của ngươi á?” Tống Tinh Mạc không hề tin chút nào.

Liễu Chẩm Thanh cũng rất khó nói, nếu không phải đã nhận ra cậu ta là Tiểu Diệp thì y cũng không yên tâm lãng phí ba ngày quý giá như vậy đâu.

Tống Tinh Mạc đã vò đầu bứt tai, bắt lấy Liễu Chẩm Thanh hỏi: “Rốt cuộc chuyện này là thế nào hả!”

Liễu Chẩm Thanh hết nói nổi: “Khó hiểu lắm sao? Tốt xấu gì ta cũng là đồ đệ của thần y đó, cậu ta lại cũng xuất thân từ Y Cốc, chúng ta có liên quan, đâu có khó thể tin nổi như ngươi nghĩ đâu.”

“Vậy sao sư phụ ngươi cùng đồ đệ ngươi đều lợi hại như vậy mà chỉ có mình ngươi là gà mờ?” Tống Tinh Mạc tức giận bất bình.

Liễu Chẩm Thanh nghẹn một chút. Y giải thích: “Cái này đều là tại quy tắc của Y Cốc đó.”

Thật ra người trong Y Cốc cả đời chỉ có thể thu hai đồ đệ, một nam một nữ, vì vậy xét duyệt đồ đệ rất nghiêm khắc.

Khi đó thần y vào kinh thành vốn là để kiểm tra Lê Tinh Nhược, kết quả lại bị sự xuất hiện của Liễu Chẩm Thanh che mất hai mắt, khiến lãn thần y tưởng rằng y là thiên tài học y, kết quả là bái sư xong mới vỡ lẽ ra bản thân đã bị hố, nhưng đã muộn rồi.

Sau đó Dược Vương gia có được một thần đồng là Hàn Diệp, thiên phú trác tuyệt, vốn phải được vào Y Cốc học y, nhưng Dược Vương gia chướng mắt những người khác, chỉ thấy mỗi thần y mới đủ tư cách dạy dỗ Hàn Diệp thôi, nếu không thì còn chẳng bằng ở nhà tự dạy dỗ.

“Cho nên người ta biết thần y đã có một tên đồ đệ mù mờ như ngươi đã tranh mất suất của người ta sao?” Tống Tinh Mạc nói.

Liễu Chẩm Thanh vô tội gật đầu: “Dược Vương đưa Hàn Diệp vào kinh để sư phụ nghĩ cách nhận thêm một đồ đệ, nhưng truyền thống Y Cốc không thể phá, mà khi đó ta đâu có học y, cho nên mỗi ngày đều cho ta 800 cái nhìn đầy xem thường. Vì vậy ta mới nghĩ ra một cách, ta nhận đồ đệ, để cậu nhóc học chỗ sư công. Cũng không tính là phá lệ.”

“Cũng là một biện pháp tốt.” Tống Tinh Mạc gật đầu nói.

“Tên nhóc này thiên phú cực cao, còn cao hơn cả sư muội nữa, sư phụ có thể dạy dỗ một đồ tôn như vậy thì cực kỳ vui vẻ.” Liễu Chẩm Thanh nhớ lại.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó mỗi ngày hai người bọn họ đều cho ta 1600 ánh mắt xem thường.” Liễu Chẩm Thanh bất đắc dĩ nói.

Tống Tinh Mạc trực tiếp cười thành tiếng, chỉ vào Liễu Chẩm Thanh nói: “Người ta là tiểu thiên tài, nói với bên ngoài là có một sư phụ như ngươi ấy hả… Xem thường ngươi là còn nhẹ đấy.”

Liễu Chẩm Thanh sờ sờ mặt nói: “Cho nên ta chưa bao giờ nói thân phận của chúng ta ra ngoài, hơn nữa khi đó ta đã vào triều làm quan rồi, cho nên cũng không gặp nhau nhiều. Cậu ấy ở kinh thành một thời gian rồi theo sư phụ về Y Cốc học tập, sau đó thỉnh thoảng cũng theo sư phụ đến kinh thành, mỗi lần gặp ta đều chuẩn bị cho rất nhiều quà, nhưng chưa bao giờ cậu ta cho ta sắc mặt tốt hết, là một đứa nhóc ngạo kiều rất khó lấy lòng.”

Đột nhiên Tống Tinh Mạc nói: “Cậu ta rất quan tâm tới ngươi.”

Liễu Chẩm Thanh sửng sốt không đáp lời. Y biết, khi Tống Tinh Mạc nói chính Hàn Diệp đã cứu họ thì y đã hiểu rồi.

Trên đời không có gì là trùng hợp, khi đó Hàn Diệp mới chỉ mười bốn mười lăm tuổi mà thôi, còn chưa được coi là đã xuất sư, lại một mình vào kinh thành, tới gần mộ của y, cứu được hai người bị Cẩm Y Vệ cùng Đông Xưởng đuổi giết…

“Muốn nhận người không?” Tống Tinh Mạc hỏi.

Liễu Chẩm Thanh run khóe miệng, nhớ lại ánh mắt nhìn mình của Hàn Diệp, cùng lời nói của cậu nhóc, y sợ là…

Đột nhiên, cửa phòng sau lưng mở ra.

Liễu Chẩm Thanh cùng Tống Tinh Mạc vội đứng dậy, thấy Hàn Diệp lảo đảo đi ra ngoài, hiển nhiên đã mất rất nhiều sức lực.

Hàn Diệp không cao, tuy đã hai mươi mấy tuổi nhưng vẫn như một tiểu thiếu niên, trừng mắt ra vẻ lạnh lùng, nhìn qua trông có vẻ không dễ chọc.

Vừa mới đứng yên liền ngã về phía trước, Liễu Chẩm Thanh cùng Tống Tinh Mạc vội tiến lên đỡ lấy.

“Hàn đại phu không sao chứ, cần hầu hạ gì cứ việc nói?” Tống Tinh Mạc vội hỏi han.

“Mệt.” Hàn Diệp nhả một chữ, sau đó quay đầu nói với Liễu Chẩm Thanh: “Ta đã khiến bệnh tình của hắn ổn định, trị liệu thêm một thời gian nữa rồi các ngươi sẽ phải đi Y Cốc, những trị liệu kế tiếp cần sư công tự mình ra tay.”

Liễu Chẩm Thanh thở dài nhẹ nhõm một hơi. “Cảm ơn, ngươi mau đi nghỉ ngươi đi thôi.”

Hàn Diệp lại không nói gì, chỉ nhìn Liễu Chẩm Thanh chằm chằm.

Nhìn khiến Liễu Chẩm Thanh thấy không được tự nhiên.

Tống Tinh Mạc nhìn trái nhìn phải, lúng túng nói: “Không ngờ lại thực sự là Hàn đại phu, ngươi còn nhớ ta không? Lúc trước ngươi đã có ân cứu mạng ta, đúng rồi, sao ngươi lại tới…”

“Sư công để ta tới.” Hàn Diệp nói thẳng.

Liễu Chẩm Thanh hơi nhíu mày, chỉ có thể nhìn về phía Hàn Diệp. Đang muốn mở miệng hỏi liền nghe Hàn Diệp cười nhạo một tiếng, “Vẫn gà mờ như vậy, nói 800 lần với ngươi cũng không có ích gì, sao không sớm học y thuật cho giỏi di, muốn tự cứu người mà còn phải dựa vào người khác sao?”

Toàn thân Liễu Chẩm Thanh run lên, có chút bất đắc dĩ rồi lại lúng túng nói: “Tiểu Diệp, sư phụ răn dạy ta như vậy thì thôi, ngươi cũng không thể răn dạy ta như vậy được, bối phận để đâu.”

Hàn Diệp trực tiếp trợn trắng mắt, vẫn là dáng vẻ quen thuộc đó.

Liễu Chẩm Thanh hơi mỉm cười, buông Hàn Diệp ra, ngồi xổm xuống trước mặt cậu.

Hàn Diệp sửng sốt, đôi mắt chớp chớp, gần như là thì thầm: “Làm gì?”

Liễu Chẩm Thanh vỗ vỗ vai mình.

Tống Tinh Mạc nhìn ra Liễu Chẩm Thanh là muốn cõng Hàn Diệp, dù sao Hàn Diệp cũng không đứng nổi nữa, đang định nói để y cõng thì hơn.

Lại nghe Hàn Diệp nói: “Ngươi nghĩ giờ ta vẫn còn nhỏ sao? Hiện tại thân thể ngươi gầy yếu như vậy sao mà cõng nổi.”

“Thử xem nào, trưởng bối cõng vãn bối vẫn cõng được.” Liễu Chẩm Thanh nhẹ giọng nói. Lại vỗ vỗ bả vai.

Hình ảnh trước mắt giống hệt với ký ức thường xuyên hiện lên trong đầu Hàn Diệp.

Sư công có hai đồ đệ, một người không có thiên phú cũng chẳng thích học, một người có thiên phú tính tình hung bạo, đều khiến sư công không được thỏa mãn làm thầy, mãi đến khi cậu xuất hiện, sư công dốc sức chỉ dạy, Lê sư thúc thấy cuối cùng cũng có đồng bạn để cùng cô tham thảo y thuật thì cũng tận tình sai bảo cậu. Tuy cậu cũng vui lòng học tập, nhưng dù sao tuổi còn nhỏ, lại phải sống xa gia đình, đôi lúc bị mệt đến độ nằm thẳng ra đất mà ngủ. Nhưng sư công cùng sư thúc đều cuồng y, không hiểu làm thế nào để chăm sóc người khác.

Cho nên thường thường là Liễu Chẩm Thanh nửa đêm xuất hiện, cõng cậu về phòng, vừa cõng vừa oán hận sư công cùng sư thúc không dám tin cậy.

Nhưng cậu đều sẽ mạnh miệng đáp lại một câu, “Ngươi lười học cũng đừng dạy hư!”

Lần nào Liễu Chẩm Thanh cũng chỉ cười mắng cậu nói chuyện không biết lớn nhỏ.

Cậu không thích sư phụ này của mình, bởi vì rất mất mặt, nhưng mà… sư phụ này lại rất lợi hại, ít nhất người bên ngoài đều nói y rất lợi hại, cũng thực sự rất tốt với cậu. Cho nên cậu mới miễn cưỡng nhận vị sư phụ này.

Mãi đến khi… không còn sư phụ nữa.

Hiện tại lại một lần nữa được nằm lên lưng sư phụ.

Không hề dày rộng ổn trọng như trong trí nhớ, nhưng hơi thở khiến người ta thấy yên tâm vẫn còn đó như cũ, khiến cậu nằm trên lưng là thấy yên bình, muốn ngủ.

Nhưng hiện tại cậu có chút không dám ngủ.

“Sao lại nhẹ như vậy hả? Năm nay hẳn đã… 23 rồi nhỉ. Chuyên chú học y nên không chăm sóc cơ thể cho tốt sao?”

“Ai cần ngươi lo, thân thể hiện tại của ngươi cũng chẳng ra gì cả?” Đáp lại như giận dỗi vậy.

Liễu Chẩm Thanh vô tội nói: “Tiếp nhận nửa đường cũng không thể trách ta được, đúng rồi, là sư phụ nói ta đang ở đây sao? Ngươi tới tìm ta?”

“Ta không thèm tìm ngươi đâu, ta chỉ là tới tìm Hoắc tướng quân thôi, dù sao cũng là người bệnh quan trọng của sư công, ta phải tới xem thế nào, may mà ta đã tới, đến người bệnh cũng không thể trông chừng cho tốt, thật đúng là càng ngày càng thụt lùi mà.” Hàn Diệp nói bằng giọng khó chịu. 

Liễu Chẩm Thanh nghe xong lại cười, “Đúng vậy, may mà ngươi đã tới.”

Hàn Diệp nghẹn họng.

“Vậy tại sao năm đó lại đến kinh thành chứ?” Liễu Chẩm Thanh nhịn không được trêu cậu.

Nhưng hỏi xong sau lưng lại im bặt, Liễu Chẩm Thanh có chút hối hận đã hỏi cái này. May mà đã tới phòng của Hàn Diệp rồi.

Mà Hàn Diệp lặng im thật lâu rồi mới bình tĩnh mở miệng đáp: “Bởi vì ngươi không có con nối dõi, là là đồ đệ duy nhất của ngươi, dựa theo thế tục thì một ngày vi sư chung thân vi phụ, theo lý thì ta nên tới mặc áo tang báo hiếu với ngươi. Ai bảo ta xui xẻo nhận ngươi làm sư phụ chứ.”

Liễu Chẩm Thanh cười, “Ừ, cảm ơn.”

Người sau lưng đột nhiên giọng lại khàn khàn: “Ta đâu có làm được gì đâu, ngươi cảm ơn cái gì?”

“Ngươi nhớ ta là khá tốt rồi.” Liễu Chẩm Thanh nói xong thì cõng thẳng đến mép giường, đặt cậu xuống.

“Nghỉ ngơi đi.” Liễu Chẩm Thanh ôn hòa nhìn Hàn Diệp.

Hàn Diệp ngồi ở mép giường, ngửa đầu nhìn y rời đi, đột nhiên gọi: “Sư phụ.” 

“Hửm?” Liễu Chẩm Thanh quay đầu lại.

Ánh mắt Hàn Diệp lóe lên, hừ một tiếng nói: “Hắn ngủ không yên, ngươi thắp cho hắn chút an thần hương là được.”

Liễu Chẩm Thanh khẽ mỉm cười nói: “Được.”

Ngủ không an ổn hả, an thần hương cũng không đọ được tính cảnh giác trâu bò của Hoắc Phong Liệt.

“Làm sao đây? Vẫn cau mày.” Tống Tinh Mạc thắp hương xong, đợi một lúc đã thấy mệt.

Liễu Chẩm Thanh ngáp rồi nói: “Ngươi đi ra ngoài đi, ta còn có một chiêu này.”

“Gì?” Tống Tinh Mạc hiếu kỳ hỏi.

Liễu Chẩm Thanh cong môi cười: “Đương nhiên là ta ngủ cùng Nhị Cẩu nhà chúng ta rồi.”

Tống Tinh Mạc: Cơ bản là muốn nhân cơ hội này chiếm tiện nghi đúng không.

Nhưng nhìn Liễu Chẩm Thanh bò lên giường nằm cạnh Hoắc Phong Liệt, nhẹ nhàng gọi mấy tiếng Nhị Cẩu, rồi ôm hắn thủ thỉ mấy hơi, Hoắc Phong Liệt lại thực sự giãn mày, cái này thực sự không còn lời nào để nói nữa.

Tống Tinh Mạc ôm quyền cáo từ!

Cho nên khi Hoắc Phong Liệt tỉnh lại liền nhìn thấy cảnh hai người họ mặc nội y ôm nhau ngủ trên giường.

Vốn còn tưởng bản thân đang nằm mơ nữa đó.

Hoắc Phong Liệt lẳng lặng nhìn Liễu Chẩm Thanh một lát, thậm chí nhịn không được dán sát lại gần, dùng mặt để cảm thụ độ ấm, vừa mới cử động, Liễu Chẩm Thanh đã tỉnh lại, dụi dụi mắt, vui mừng nói: “Nhị Cẩu, đệ tỉnh rồi!”

“Thanh ca, ta…” Hoắc Phong Liệt biết thân thể mình lúc trước rất không ổn, nhưng giờ lại cảm giác vẫn khá được.

Không đợi Hoắc Phong Liệt hỏi xong hắn đã bị Liễu Chẩm Thanh vồ tới ôm chầm lấy.

Hoắc Phong Liệt thuận thế đáp lại cái ôm của Liễu Chẩm Thanh, cảm nhận được độ ấm cùng hơi thở quen thuộc, tim cũng an ổn hơn nhiều, may mắn là đã không nuốt lời, hắn vẫn còn có thể tiếp tục đi theo Thanh ca.

Hai người đang ôm ôm ấp ấp, hoặc là nói Liễu Chẩm Thanh đang đơn phương ôm Hoắc Phong Liệt, thì chợt nghe được tiếng kêu kinh ngạc.

“Ngươi làm gì vậy!”

Liễu Chẩm Thanh quay đầu nhìn lại, liền thấy Hàn Diệp kinh ngạc nhìn mình, hiển nhiên lời này là đang nói với y.

Nhìn vẻ mặt cậu như gặp quỷ thế này, Liễu Chẩm Thanh nghi sự phụ không tám chuyện cho Hàn Diệp biết.

Thực ra sư phụ có nói nhưng Hàn Diệp nghe tin Liễu Chẩm Thanh còn sống là đã không nghe được gì khác nữa.

Bây giờ nhìn thấy sư phụ đã sống lại của mình, người mà khi xưa thường xuyên có mỹ nhân si mê vờn quanh, người thỉnh thoảng còn hỏi cậu muốn sư mẫu thế nào, giờ lại mặc nội bào, đang ôm ấp trên giường với em chồng của sư thúc? Nhất thời cậu cảm thấy quen thuộc đến lạ. 

Rất giống như nhìn… nhìn thấy… cha tìm mẹ kế về cho mình, mẹ kế lại còn là một đại nam nhân, bị cậu bắt quả tang ngay tại trận!

Liễu Chẩm Thanh cười chào hỏi Hàn Diệp: “Tiểu Diệp à, mau lại đây xem bệnh cho Phong Liệt đi, hắn tỉnh lại rồi, ta bắt mạch thấy trạng thái cũng không tồi.”

Hàn Diệp đáp một tiếng, đi qua mới phát hiện sư phụ nhà mình còn không định xuống giường, cứ như vậy ngồi trên giường cùng một nam nhân đợi cậu tới thăm mạch!

Tuy rằng tuổi tác không chênh lệch lắm, nhưng cũng coi như là đang làm trò trước mặt vãn bối, không cảm thấy không thích hợp sao?

Liễu Chẩm Thanh không biết xấu hổ hoàn toàn không ý thích được vấn đề, mãi đến khi cảnh tượng này làm ảnh hưởng đến việc chẩn bệnh của Hàn Diệp thì cậu chỉ có thể gầm nhẹ: “Ngươi đi xuống cho ta, đi ra ngoài! Đừng quấy rầy ta!”

Khi Liễu Chẩm Thanh bị đuổi ra ngoài liền thấy những người khác cũng đã tới, đại khái là cũng nghe được tiếng quát của Diêm Vương Khóc nên nghi ngờ quay sang nhìn y, Liễu Chẩm Thanh tức khắc bày vẻ mặt vô tội nói: “Ta chưa làm gì hết luôn.”

Không lâu sau, Hàn Diệp có kết luận, hết thảy đều thuận lợi, dựa theo biện pháp sư phụ để lại, duy trì châm cứu cùng tắm thuốc liên tục mấy ngày là có thể lên đường đi tìm sư phụ rồi.

Có Hàn Diệp đi theo, Liễu Chẩm Thanh cũng coi như đã hoàn toàn yên tâm, đối với châm cứu cùng thuốc tắm, Liễu Chẩm Thanh tuyên bố chính mình sẽ phụ trách, lần đầu tiên Hàn Mạc thấy sư phụ của mình tích cực như vậy, vô cùng nghi ngờ, vào một lần cậu đến kiểm tra thì phát hiện sư phụ đang sờ mó loạn xạ trên cơ thể của Hoắc tướng quân, cậu lập tức xanh mặt đuổi y ra ngoài, tự mình làm.

Liễu Chẩm Thanh không khỏi vuốt cằm hoài nghi Hàn Diệp có tình sư đồ luyến nào đó, bị Tống Tinh Mạc phỉ nhổ cho một trận.

“Sao ngươi không nói mình nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, cố ý đùa giỡn người bệnh đi, ôi chao, thật tàn nhẫn mà, để Nhị Cẩu của ngươi nhịn đến hỏng luôn đi, ta xem sau này ngươi có khóc không.” Tống Tinh Mạc nhướng mày nói.

“Đó là ta trừng phạt hắn, ai bảo hắn không màng tới thân thể mà cứ mạo hiểm lung tung chứ.”

“Đúng vậy, không sai, hại ngươi thiếu chút nữa phải ở góa.”

Liễu Chẩm Thanh cười liếc xéo Tống Tinh Mạc một cái.

Tống Tinh Mạc cười xong, liền cuốn cuốn đuôi tóc của mình, nói: “Đúng rồi, Triệu Hải Trình nói muốn gặp ngươi, ngươi muốn gặp không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK