Mục lục
Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tây Thục quốc vẫn luôn không đáp lại chất vấn của Đại Chu, chỉ đóng quân ở phía xa, có vẻ đang thời thời khắc khắc phòng ngừa quân đội của Đại Chu tiến công.

Lần truyền tin này coi như là cơ hội cuối cùng Đại Chu cho, nếu Tây Thục vương vẫn không đáp lại vậy họ đành mạnh mẽ hộ tống Kiều An vương tử về đô thành để đối chất.

Bởi vì cần bố trí, Hoắc Phong Liệt vẫn luôn rất bận.

Liễu Chẩm Thanh nằm trên giường vắt chéo chân, trong lòng đang tính nhẩm thì nghe nói Đường thành chủ tới.

Liễu Chẩm Thanh đi ra ngoài gặp người, vốn tưởng có chuyện gì quan trọng, ai ngờ Đường Nhu vừa thấy y đã mở miệng xin lỗi.

Hóa ra là biết chuyện Đường phu nhân đã làm, Đường Nhu cực kỳ hổ thẹn.

Đương nhiên Liễu Chẩm Thanh cũng biết thái độ của Đường Nhu với việc này, y cười trấn an, nói: “Không sao, ta lừa mẫu thân ngươi ấy mà, chuyện này chỉ có thể kéo dài thêm chút thời gian thôi, cứ cứng đầu cãi cọ cũng không ổn, để ý tới thân thể mẫu thân ngươi nhiều hơn chút, có vẻ không được tốt lắm.”

“Bà ấy là có tâm bệnh, không có biện pháp.” Đường Nhu cực kỳ u sầu, bởi vì nếu đại quân đưa vương tử tiến vào Tây Thục quốc, cô cùng Đới Đinh Vũ sẽ phải bảo vệ Nam Phong Thành thật cẩn thận để phòng ngừa trường hợp bị đánh lén, trong khoảng thời gian này cô cũng rất bận rộn, không thể giám sát mẫu thân của mình chặt chẽ được, rõ ràng đang có đại sự mà trưởng bối nhà mình lại cứ gây thêm phiền toái.

“Tâm bệnh của bà ấy đại khái là muốn dọn cho ngươi một con đường an toàn, nhưng sự tình năm đó đã không còn nhân chứng cùng chứng cứ, đương sự đều đã qua đời cả rồi, hoàn toàn không thể lật lại bản án này, ngươi có thể nói rõ ràng với mẫu thân.” Liễu Chẩm Thanh nói.

Đường Nhu hít sâu một hơi, “Nào có đơn giản như vậy, ta hiểu bà ấy nhất, bà ấy rất cứng đầu, dù có chịu đả kích như vậy thì cũng sẽ không chịu thua đâu, ngươi tin lời bà ấy nói là không cầu danh phận sao? Bà ấy cảm thấy nhân vật giống Trấn quốc Đại tướng quân đương nhiên sẽ muốn có con nối dõi, không thể thực sự cưới một nam thê về được, bà ấy đang muốn lấy lui làm tiến mà thôi.”

Liễu Chẩm Thanh nghe vậy khóe miệng run rẩy, được rồi, là y xem nhẹ Đường phu nhân.

Đường Nhu không khỏi nói: “Ta nghĩ trừ phi hai người đính hôn hoặc thành thân, không thì mẫu thân ta sẽ không từ bỏ đâu, bà ấy chính là kiểu người cố chấp như vậy đó. May mà hai người đã tới quân doanh rồi, mẫu thân cùng lắm cũng chỉ có thể quấy rầy ta thôi.”

Liễu Chẩm Thanh bị Đường Nhu nói khiến cho động lòng.

Sau khi Đường Nhu rời đi, đêm đã khuya, Hoắc Phong Liệt trở về, thấy Liễu Chẩm Thanh còn chưa ngủ, đang chờ hắn.

Hoắc Phong Liệt dò hỏi: “Không nghỉ ngơi?”

“Ban ngày ngủ nhiều rồi.” Liễu Chẩm Thanh trả lời, hai mắt bám chặt Hoắc Phong Liệt.

Hoắc Phong Liệt cởi áo giáp, rũ mắt, tựa hồ không chút để ý hỏi: “Ta nghe nói Đường thành chủ tới tìm huynh, có chuyện gì sao?”

Bình thường nếu có việc gì thì cũng sẽ tới tìm hắn, dù sao Liễu Chẩm Thanh cũng không có chức vị gì, trừ phi là việc tư, mà gần đây việc tư họ có thể nói chỉ có thể là việc Đường phu nhân vẫn luôn dây dưa.

Liễu Chẩm Thanh than thở: “Cô ấy tới xin lỗi, ngại không dám gặp ngươi, nhờ ta chuyển lời.”

Hoắc Phong Liệt nhíu mày không nói.

Liễu Chẩm Thanh vốn đang mặc nội bào nằm dài trên giường đọc sách, giờ lại ngồi khoanh chân, một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn về phía Hoắc Phong Liệt.

Cuối cùng Hoắc Phong Liệt cuối cùng cũng cảm thấy hôm nay Liễu Chẩm Thanh có chút không thích hợp, khi quay đầu nhìn qua thì thấy Liễu Chẩm Thanh ngoắc ngoắc tay với mình, dáng vẻ rất không đứng đắn, lại khiến đáy lòng Hoắc Phong Liệt rung động.

Bọn họ đã nhiều ngày rồi không thân cận, có lẽ Thanh ca muốn rồi.

Thần sắc Hoắc Phong Liệt có chút mất tự nhiên, vốn định nói ở trong quân doanh không nên làm này làm nọ, nhưng Liễu Chẩm Thanh lại cất giọng không nặng không nhẹ nói “Lại đây.”

Hoắc Phong Liệt vẫn giống cún nhà biết nghe lời, nghe lệnh đi tới ngồi bên mép giường.

Liễu Chẩm Thanh dựa lên vai Hoắc Phong Liệt, nghịch tóc hắn, động tác nhìn thì bâng quơ hời hợt, nhưng chỉ có chính Liễu Chẩm Thanh hiểu bản thân y căng thẳng thế nào, nhưng ở trước mặt đệ đệ, sao có thể bị mất mặt được chứ.

Vì thế mở miệng thử nói: “Đường Nhu còn nói, mẫu thân cô ấy có lẽ sẽ mãi tiếp tục làm phiền, dù sao đệ cũng không có hôn ước nào.”

Hoắc Phong Liệt khó hiểu vì sao còn muốn tiếp tục cái đề tài này, “Mặc kệ mấy chuyện đó.”

Liễu Chẩm Thanh lại có chút không dám nhìn Hoắc Phong Liệt, cảm nhận hơi thở mát lạnh trên người hắn, đột nhiên mở miệng nói: “Hay là… cân nhắc đến việc đính hôn…”

Toàn thân Hoắc Phong Liệt cứng đờ.

Liễu Chẩm Thanh dựa vào người hắn đương nhiên cũng có thể cảm nhận được, vì vậy càng thêm căng thẳng, “Thật ra đính hôn cũng không sao, là chuyện tốt…”

Dù không biết vì nguyên nhân gì mà Hoắc Phong Liệt vẫn luôn không chịu thổ lộ, nhưng Liễu Chẩm Thanh có thể cảm nhận được tình cảm của hắn, bọn họ đã như vậy rồi, Hoắc Phong Liệt không thể chưa từng nghĩ đến chuyện thành thân với y nhỉ, có lẽ là ngượng ngùng không dám nói ra, một khi đã vậy thì để tự y chủ động, không so đo với Nhị Cẩu nữa.

Chỉ nghe phía trên đột nhiên truyền đến giọng nói trầm thấp ám ách, “Sao tự nhiên huynh lại nói cái này, huynh có ý gì?”

Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, ngữ khí này có chút không đúng nha, có chút không hiểu phản ứng của Hoắc Phong Liệt, ngẩng đầu nhìn thì thấy đôi mắt vốn nên sáng rõ của Hoắc Phong Liệt lại hiện đầu tơ máu, nhìn y như đang rất tức giận.

Liễu Chẩm Thanh kinh ngạc ngồi thẳng dậy, lại thấy Hoắc Phong Liệt quay phắt đầu đi, không nhìn Liễu Chẩm Thanh nữa, như thể người vừa rồi tức giận chỉ là ảnh giác của Liễu Chẩm Thanh mà thôi.

Liễu Chẩm Thanh nhíu mày: “Đệ không muốn?”

Hoắc Phong Liệt đứng lên, đưa lưng về phía Liễu Chẩm Thanh nói: “Thanh ca, huynh không cảm thấy hỏi vấn đề này vào thời điểm này rất buồn cười sao? Đúng, ta không muốn.”

Hoắc Phong Liệt nói xong rời khỏi doanh trướng, để lại một mình Liễu Chẩm Thanh ngồi trên giường, mặt mày ngơ ngác, trong lòng chịu vết thương nặng.

Từ từ đã?

Vậy mà Nhị Cẩu lại nói không muốn đính hôn với y á?!

Tuy rằng thời điểm y nói ra lời này có chút không thích hợp, có chút đột ngột, cũng không lãng mạng, nhưng hai người bọn họ không phải nên là nước chảy thành sông sao? Sao lại không muốn đính hôn với y vậy?

Vừa rồi có thể nói là tương đương với y cầu hôn luôn rồi, không phải sao?

Vốn nghĩ sau khi ước hẹn một cách lãng mạn thì sẽ nói cho Hoắc Phong Liệt nghe bí mật y vẫn luôn giấu giếm, y nghĩ nếu có đính hôn hoặc thành thân thì y cùng Hoắc Phong Liệt cũng coi như là gắn liền với nhau rồi, việc đó như một lớp lưới bảo vệ trong lòng Liễu Chẩm Thanh, như cho y lý do để mở miệng nói chuyện, vậy mà Hoắc Phong Liệt hoàn toàn không cho y cơ hội nào hết.

Liễu Chẩm Thanh vừa bực vừa tức, có ý gì đây! Chơi y à!

Trong lúc nhất thời, bộ não nhanh nhẹn của Liễu Chẩm Thanh đã nghĩ ra rất nhiều khả năng, là y vẫn luôn hiểu lầm sao? Nhị Cẩu không thích y? Chỉ có tình huynh đệ với y thôi? Những lần ôm ấp hôn hít đó cũng chỉ là xúc động bất đắc dĩ thôi? Hay là, trong lòng Nhị Cẩu vẫn còn kiêng kị vì cái chết của huynh trưởng? Hay là không thích cái thân xác bên ngoài hiện tại của y?

Không không không, y không ngu, y có thể cảm nhận được, tuy rằng cảm xúc của Nhị Cẩu rất kín kẽ, nhưng đã biểu hiện rất rõ ràng, không nói đến cái khác, rõ ràng tên kia rất có ham muốn với y nha.

Mẹ nó, nếu hắn không thích mình, nếu tất cả chỉ là hiểu lầm, hắn không muốn đính hôn với mình, vậy… vậy phải tìm mọi cách khiến hắn đính hôn với mình, Liễu Chẩm Thanh không tin, với bản lĩnh cùng mị lực của mình mà còn không bắt được cẩu ngốc này!

Liễu Chẩm Thanh nghẹn một bụng câu hỏi, cuối cùng vẫn quá mức hoảng hốt, không tài nào bình tĩnh được, mặc xong quần áo rồi đi ra ngoài tìm Hoắc Phong Liệt, hôm nay không nói cho ra ngô ra khoai thì không chịu được.

Bên kia, Hoắc Phong Liệt đã phi thân rời khỏi doanh trướng, đi tới một mảnh đất trống, rút Thuần Quân kiếm múa kiếm điên cuồng dưới bầu trời đêm, Thuần Quân kiếm chém vào không khí phát ra tiếng ong ong, cát đá cùng cây cối xung quanh như đều bị nội lực phóng ra bừa bãi của Hoắc Phong Liệt làm ảnh hưởng, lá cây rụng lả tả.

Sau một hồi vật lộn như phát giận, kiếm bị cắm mạnh xuống đất, chống đỡ thân thể đã có chút dùng quá sức.

Trên mặt Hoắc Phong Liệt như dát một tầng băng, đầy vẻ bi thương tự giễu.

Làm món đồ chơi cho Thanh ca, làm đối tượng giúp huynh ấy bớt tịch mịch cũng không sao, hắn ti thiện hưởng thụ cơ hội được thân cận với Thanh ca, hơn nữa còn muốn độc chiến cái cơ hội đó, hắn không trông mong Thanh ca sẽ đáp lại mình ở khía cạnh nào khác, chỉ hy vọng món đồ chơi là hắn có dục vọng chiếm hữu cũng không sao.

Nhưng Thanh ca lại vì việc vặt của người không liên quan mà đề nghị hắn đính hôn cùng Đường Nhu…

Hoắc Phong Liệt hoàn toàn không có chút tâm tư dư thừa nào để nghĩ xem cái ý tưởng “đề nghị hắn đính hôn cùng Đường Nhu” này không hợp lý đến cỡ nào, bởi vì Hoắc Phong Liệt luôn mù quáng tin nếu Liễu Chẩm Thanh đã nói ra thì ắt có suy tính của mình, trừ cái này ra, Hoắc Phong Liệt thấy không còn khả năng nào khác. Nhưng lần này hắn không thể nào nghe lời được. 

Hoắc Phong Liệt cười khổ một tiếng, rút Thuần Quân kiếm, thu hết cảm xúc lại. Y biết Thanh ca hoàn toàn không để ý gì đến hắn, cần gì phải tự tìm phiền não. Nhiều nhất là khiến Thanh ca không vui mà thôi, dù sao hắn cũng sẽ không chịu đón dâu.

Hoắc Phong Liệt khắc chế tâm tình xao động của mình, quay đầu trở về, trên đường gặp được Kiều An vương tử có chút hoảng loạn.

“Hoắc… Hoắc tướng quân.” Kiều An vừa thấy đến Hoắc Phong Liệt thì vô cùng khẩn trương.

Hoắc Phong Liệt nhíu mày: “Vương tử điện hạ có chuyện gì?”

Kiều An vội vã đáp: “Ta tới tìm ngươi, ta muốn hỏi một chút, nếu ngày mai Tây Thục quốc vẫn không đáp lại…”

“Chúng ta sẽ trực tiếp mang binh hộ tống ngươi tiến vào Tây Thục quốc.” Hoắc Phong Liệt tuy có chút không kiên nhẫn, dù sao lúc trước đã nói rồi, nhưng đối phương vẫn thuộc vương thất, hắn vẫn phải cho mặt mũi.

Kiều An cười gượng hai tiếng, nhìn Hoắc Phong Liệt đang muốn rời đi, trong lòng vẫn có chút không cam lòng nói: “Hoắc tướng quân, tối nay có muốn tới doanh trướng của ta không, đợi ta trở về Tây Thục rồi thì không chắc sẽ còn cơ hội như vậy đâu.

Kiều An ái muội tiến lên, ghé sát lại nói: “Ngủ cùng vua của nước láng giềng, không phải là một trải nghiệm rất không tồi sao?”

Hoắc Phong Liệt nhìn Kiều An dán lại gần, cảm giác chán ghét bủa vây bốn phía, “Điện hạ xin hãy giữ tự trọng vì vương thất Tây Thục của các ngươi.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Kiều An lập tức vặn vẹo đi, nhìn Hoắc Phong Liệt rời đi, Kiều An hừ lạnh một tiếng.

Hoắc Phong Liệt không trở về doanh trướng, hắn tạm thời chưa muốn nhìn thấy Liễu Chẩm Thanh.

Nhưng chưa tới một canh giờ đã có thủ vệ tìm đến, thủ vệ Hoắc gia vẫn tẫn trách, nói Liễu Chẩm Thanh tức giận rời khỏi doanh để đi tìm Hoắc Phong Liệt, nhưng vẫn chưa trở về, bọn họ không biết Liễu Chẩm Thanh ở cùng Hoắc Phong Liệt hay đã đi nơi khác, có chút không yên tâm cho nên mới tới xác nhận.

Đến bây giờ Hoắc Phong Liệt chợt nhận ra không thấy Liễu Chẩm Thanh đâu nữa.

Một tiếng ra lệnh: “Tìm!” đã khiến năm vạn đại quân cảm nhận được sự sốt ruột cùng bất an của đại tướng quân, họ bận rộn suốt đêm, dù là một con kiến cũng không bỏ sót.

Nhưng vẫn không thấy tăm hơi Liễu Chẩm Thanh đâu, lúc này trách nhiệm của lính canh khu vực bên ngoài càng lớn.

Liễu Chẩm Thanh không biết võ công, mà bọn họ không thấy kẻ nào ra vào, như vậy chứng minh đã có cao thủ lẻn vào bắt Liễu Chẩm Thanh đi.

Cao thủ như vậy Hoắc Phong Liệt chỉ biết một người thôi.

Đúng lúc này, có người đưa tới một mũi tên, là bắn tới cửa doanh trại của họ.

Trên cung tên buộc một mảnh giấy cùng một cây trâm bằng ngọc, Hoắc Phong Liệt nhận ra cây trâm ngọc kia, là của Liễu Chẩm Thanh.

Tờ giấy viết: Mời Liễu công tử về làm khách, mong Hoắc tướng quân chớ tiến công vào xâm chiếm lãnh địa của Tây Thục.

Cung tên vỡ vụn trong tay Hoắc Phong Liệt, xung quanh không ai dám hít thở mạnh, bởi vì lúc này khí thế toát ra trên người Hoắc Phong Liệt đã bức họ quỳ sụp xuống, trong số họ đã có tướng lãnh đã đi theo Hoắc Phong Liệt rất nhiều năm, có lẽ đều cảm thấy Hoắc Phong Liệt hiện tại rất xa lạ, bởi vì bọn họ chưa từng thấy Hoắc Phong Liệt thể hiện cảm xúc phẫn nộ ra bên ngoài như vậy.

Đột nhiên, Hoắc Phong Liệt ngẩng đầu lên, đôi mắt đen lập lòe sát ý, trong miệng nhẩm: “Kiều An!”

Nói xong, Hoắc Phong Liệt lập tức biến mất, thuộc hạ sốt ruột đuổi theo.

Không lâu sau nhóm thủ vệ canh bên ngoài đã bị chất vấn từng người một về chuyện đã xảy ra, cái khiến họ chú ý là, đó là Kiều An vương tử bị lạc đường, kêu gào bắt bọn họ đưa mình về, nhưng bọn họ là thủ vệ không thể tự ý rời đi, sau đó Kiều An vương tử đã tự rời đi.

Nhưng đối với cao thủ mà nói, một thoáng thất thần là đủ rồi.

Đợi đến khi thuộc hạ đuổi theo tới nơi, trong doanh trướng đã phát ra tiếng kêu thảm thiết khiến người nghe nhũn cả chân.

Vừa đi vào đã thấy một bên tay của Kiều An đã vặn vẹo, mặt Hoắc Phong Liệt như ác quỷ Tu La đặt kiếm lên cổ Kiều An. 

“Nói, rốt cuộc các ngươi muốn làm cái gì!”

Kiều An thấy có người tới, muốn khóc lóc cầu cứu, hắn chính là vua tương lai của Tây Thục quốc, sao lại phải chịu ngược đãi như vậy chứ, nhưng những người kia đều giả vờ không nhìn thấy gì, cứ nhìn đông nhìn tây, lờ đi thanh kiếm của Hoắc Phong Liệt ghé trên cổ Kiều An.

Lúc này Kiều An mới hiểu thế nào là Trần quốc Đại tướng quân dưới một người trên vạn người.

“Ta nói, ta nói……”

Bên kia, khi Liễu Chẩm Thanh tỉnh lại thì thấy mình nằm trên giường, nhìn ánh mặt trời thì đã là chạng vạng ngày hôm sau. Y ra ngoài tìm người lại bị Kiều An chặn đường, còn muốn giữ chân y lại, y không kiên nhẫn đổi đường khác, kết quả giây tiếp theo cần cổ đau buốt, hôn mê bất tỉnh.

Liễu Chẩm Thanh xoa xoa cổ, đứng dậy nhìn đồ vật trang trí chung quanh, dáng vẻ tò mò quan sát khiến người đang quan sát y ở cách đó không xa bật cười thành tiếng.

Liễu Chẩm Thanh quay đầu nhìn, liền thấy là thiếu niên tuấn mỹ đã từng gặp một lần đang ngồi ở đó.

Lần này, Liễu Chẩm Thanh cẩn thận quan sát đánh giá, càng nhìn càng kinh hãi. 

Kiều Cận thấy Liễu Chẩm Thanh vừa tỉnh lại cũng không chút nào hoang mang không sợ, liền đến xem, giờ còn nhìn mình chằm chằm, nhìn đến nỗi hắn dần thấy không được tự nhiên.

“Nhìn cái gì mà nhìn!” Kiều Cận nói: “Biết ta là ai không? Biết chính mình ở đâu không?”

Biết hắn là ai không? Liễu Chẩm Thanh nhìn Kiều Cận, đột nhiên thở hắt một hơi thật mạnh, hành động kỳ lạ này khiến Kiều Cận càng thêm không hiểu ra sao.

“Ngươi… Ngươi không sợ?” Kiều Cận ngạc nhiên nói.

Liễu Chẩm Thanh giãn cơ, ngồi vững bên mép giường, không nhanh không chậm sửa sang lại quần áo cùng đầu tóc xộc xệch, “Có gì mà phải sợ, ngươi bắt ta chẳng qua là để uy hiếp Hoắc Phong Liệt thôi, nhưng thật ra cũng thông minh phết đấy, còn biết dùng ta để uy hiếp hắn, bắt được ta là có thể kiềm chế hắn, cho nên sẽ phải chiêu đãi ta cho tốt, nếu không hắn nổi giận thì Tây Thục của các ngươi cũng bị san bằng thôi.”

Kiều Cận thật sự bị nghẹn họng, lần đầu tiên gặp được con tin có thái độ này. Nhưng nghĩ thì lại cảm thấy Liễu Chẩm Thanh đang giả vờ khoác lác mà thôi.

“Uy hiếp? Ngươi tự đề cao bản thân quá rồi, ta chỉ thấy ngươi có chút tác dụng với Hoắc Phong Liệt nên muốn dùng ngươi để kéo dài chút thời gian mà thôi. Nói cho cùng thì ngươi cũng chỉ là một tên nam sủng của Hoắc Phong Liệt, cũng không phải danh chính ngôn thuận. Ta thực sự có chút lo lắng mình bắt nhầm người đó, nhỡ ngươi không quan trọng đối với Hoắc Phong Liệt thì chẳng phải đã phí công rồi sao.”

Không thể không nói lời của Kiều Cận đã đâm trúng chỗ đau của Liễu Chẩm Thanh, không phải y cũng chỉ như nam sủng thôi sao? Dù sao người ta cũng đâu có muốn đính hôn với y.

Thấy Liễu Chẩm Thanh không có sắc mặt tốt, Kiều Cận tức khắc cảm thấy bản thân đã chiếm được thế thượng phong. “Cho nên hãy biết thức thời, ngoan ngoãn phối hợp, đến lúc đó sẽ để lại cho ngươi một đường sống.”

“Ta không phối hợp, không thức thời thì sao?” Liễu Chẩm Thanh phản bác.

Kiều Cận nghẹn.

“Đến lúc đó là khi nào?” Liễu Chẩm Thanh lại hỏi: “Tranh thủ một chút thời gian lại là bao lâu?”

Kiều Cận bực bội, “Sao ngươi lắm mồm thế?”

Liễu Chẩm Thanh nhún vai, trong lòng đã xác định được rất nhiều chuyện, ví dụ Kiều An cùng một giuộc với bọn chúng, hoặc là cùng phục vụ cùng một người với bọn chúng. Bọn chúng tốn nhiều công sức như vậy là thực sự muốn kéo dài thời gian ngăn Hoắc Phong Liệt trở lại kinh thành.

Liễu Chẩm Thanh vừa nghĩ, tay cũng không ngừng sửa soạn, đột nhiên phát hiện không thấy trâm ngọc đâu, “Người bắt ta đâu, gọi hắn tới đây, ta muốn gặp hắn.”

Kiều Cận sửng sốt, “Có phải ngươi càn rỡ quá trớn rồi không? Lại dám đưa ra yêu cầu với ta?”

Liễu Chẩm Thanh cười nói: “Ta chỉ là rất tò mò hắn là ai mà thôi, dù sao cũng là cao thủ có thể ra vào quân doanh có năm vạn đại quân như chỗ không người mà, hơn nữa lần trước đã giao thủ với Hoắc Phong Liệt mà vẫn toàn mạng rời đi, hắn là người có võ công lợi hại nhất mà ta từng thấy, muốn gặp cũng không được sao? Ta sẽ ngoan ngoãn phối hợp với các ngươi, không khóc không quấy không uy hiếp, một yêu cầu cỏn con này thôi, ngươi sẽ không từ chối đâu nhỉ.”

Kiều Cận híp mắt, khoát tay, một cái bóng người cao gầy màu đen đáp xuống.

Ánh mắt Liễu Chẩm Thanh lập tức khóa chặt lên người nọ, người nọ yên lặng đứng đó, như thể chỉ cần không mở miệng thì có thể hòa làm phông nền vậy, bặt tăm bặt tín. Tuy vẫn che mặt, nhưng đôi mắt kia vẫn sáng như khi xưa Liễu Chẩm Thanh từng thấy, Liễu Chẩm Thanh biết hắn chính là Liễu Kiều.

Cổ họng y như bị bóp nghẹt, giọng nói có chút run run, “Còn muốn che mặt?”

“Làm gì đấy? Ngươi muốn nhớ kỹ sắc mặt kẻ thù để sau này quay lại trả thù à?” Kiều Cận bất mãn nói.

“Hắn là cao thủ bậc đó, cũng không cần sợ lộ mặt đâu nhỉ.” Liễu Chẩm Thanh cười gượng nói.

Liễu Kiều không quá để ý tháo mặt nạ ra, khuôn mặt thanh tú lọt vào mắt, khác với sự nhu hòa của Bạch Du, Liễu Kiều tuy thanh tú nhưng lại có cảm giác sắc bén như đao kiếm, vừa nhìn đã biết là người luyện võ, không dễ chọc. Trên mặt nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy một phần da có màu khác, đó vốn là một vết sẹo, chứng minh rằng Liễu Kiều từng là nô lệ, nhưng Liễu Chẩm Thanh không thích, đã để sư phụ xóa bớt sẹo đi, nhưng dù sao cũng không phải làn da ban đầu cho nên màu sắc vẫn khác, vùng da từng là sẹo có vẻ non hơn da ở những chỗ khác.

Gặp lại cố nhân, Liễu Chẩm Thanh lập tức cảm thấy hoảng hốt, chỉ có thể ngây ngốc nhìn Liễu Kiều, cứ phải xác nhận lại mãi, còn sống… thực sự còn sống.

Năm đó để Liễu Kiều đi chấp hành nhiệm vụ, kỳ thật cũng là có ý muốn bảo vệ hắn được chu toàn, tuy biết võ công hắn cao cường, nhưng lại rất cứng đầu, khi đó Liễu Chẩm Thanh đã cảm thấy không ổn, sợ nếu hắn cứ ở lại cạnh mình không chịu rời đi nên mới để hắn đi trước.

Rõ ràng lúc ấy y đã dọn sẵn đường đi cho những người bên cạnh mình rồi, lại chẳng có mấy người có kết cục tốt, mà nay gặp lại được Liễu Kiều, cuối cùng trong lòng Liễu Chẩm Thanh cũng có chút được an ủi. Đứa nhỏ này vẫn nguyên vẹn đứng trước mặt y, nhìn thần sắc thì có vẻ cũng không phải chịu khổ gì quá đáng, vậy là đủ rồi.

“Này, ngươi muốn nhìn đến khi nào?”

Đột nhiên, Kiều Cận xuất hiện, chắn trước mặt Liễu Kiều, có vẻ rất chán ghét ánh mắt nhìn Liễu Kiều của Liễu Chẩm Thanh, hành động che chắn này khiến Liễu Chẩm Thanh thoáng sửng sốt.

Liễu Chẩm Thanh nghĩ một lát cũng có thể đoán được đại khái, bọn họ hẳn là vẫn luôn ở bên nhau, nhiệm vụ mà Liễu Kiều nói cần hoàn thành hẳn chính là người này.

Nhưng Liễu Chẩm Thanh không nhớ bản thân từng đưa ra yêu cầu như vậy.

Liễu Chẩm Thanh nghiêng đầu nhìn Liễu Kiều hỏi: “Xưng hô thế nào?”

Y không chắc cái tên kia còn có thể tiếp tục dùng hay không.

Kết quả lại nghe Liễu Kiều mở miệng nói: “Liễu Kiều.”

Liễu Chẩm Thanh hơi cong miệng, nói: “Liễu Kiều đúng không? Ngươi đền trâm ngọc cho ta đi, trâm ngọc của ta đã bị ngươi làm rơi mất rồi, hiện tại không thể vấn tóc lên nữa.”

Liễu Kiều ngây ngẩn cả người.

Kiều Cận lại tức tối, hắn cảm thấy có vẻ tên Liễu Chẩm Thanh này là đang chọc ghẹo Liễu Kiều.

“Người đâu, đưa cho Liễu công tử một hộp trâm ngọc!” Kiều Cận trực tiếp cắn răng nói.

Rất nhanh đã có người đưa trâm ngọc tới, Liễu Chẩm Thanh lấy một cây trâm, lại nói với Liễu Kiều: “Ngươi lấy đi, ngươi phải chịu trách nhiệm trả lại.”

Liễu Kiều lại choáng váng, hắn ngây ngốc nhìn Liễu Chẩm Thanh, cứ có cảm giác tính tình người đứng trước mắt này cực kỳ cực kỳ giống chủ tử trêu mình những lúc nhàn rỗi, không hổ là… người chung huyết mạch nhỉ?

“Ngươi muốn chết à?” Kiều Cận cả giận nói.

Liễu Chẩm Thanh nhướng mày, xem ra rất là giữ gìn đây, thu cây trâm lại tự mình vấn tóc.

“Các ngươi định cứ nhìn ta chằm chằm vậy à? Không phải Tây Thục vương phải rất bận rộn sao?” Liễu Chẩm Thanh nói.

Kiều Cận hừ lạnh một tiếng nói: “Ta hỏi ngươi, lời đồn giữa ta cùng Đường thành chủ ở Nam Phong Thành là do ngươi nghĩ ra có đúng không?” Kiều Cận vẫn luôn canh cánh chuyện này trong lòng, cảm giác bị người ta chơi cho một vố, rất khó chịu.

Liễu Chẩm Thanh cười nói: “Gậy ông đập lưng ông.”

Kiều Cận híp mắt: “Ngươi thông minh được như vậy sao? Thật đúng là một nhân tài, này, ngươi… có muốn suy xét đến việc đi theo ta không?”

Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, yên lặng giơ tay ôm lấy mình, ngạc nhiên nhìn Kiều Cận.

Kiều Cận cả giận nói: “Ngươi nghĩ cái gì đấy! Ta có thể coi trọng ngươi sao! Ta là nói làm thủ hạ của ta.”

Liễu Chẩm Thanh tức khắc nói: “Làm ta sợ chết khiếp, nhưng làm thủ hạ của ngươi sao có thể tốt bằng làm tướng quân phu nhân được chứ, người thông minh đều biết ta sẽ chọn gì ngay ấy mà, sao ngươi lại hỏi câu này?”

Kiều Cận lại cười, “Người si nói mộng, ta vừa mới nói gì ngươi quên hết rồi, ngươi chẳng qua chỉ là một nam sủng của hắn mà thôi, còn tướng quân phu nhân ấy à, cả đời này Hoắc Phong Liệt cũng sẽ không thành thân, cho dù có một ngày thành thân thì chắc chắn cũng là do người khác bức bách hoặc cưới về làm vật trang trí mà thôi.”

Liễu Chẩm Thanh nổi giận, “Ngươi dựa vào cái gì mà nói như vậy chứ.”

Kiều Cận lại như cuối cùng cũng tìm được lời lẽ ác ý có thể trị được Liễu Chẩm Thanh, nói: “Bởi vì hắn đã có người hắn yêu sâu đậm rồi, ngươi biết người hắn thích là ai không?”

Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, thật sự có chút dao động, “Ai?”

Liễu Kiều liếc Kiều Cận một cái, “Này.”

Liễu Chẩm Thanh nhìn dáng vẻ của Liễu Kiều, hình như hắn cũng biết, tức khắc càng thêm rối rắm. Nếu Liễu Kiều cũng biết, sao năm đó lại không nói cho y biết? Chẳng lẽ thực sự là một người khác sao?

Kiều Cận nói: “Nói cho y biết tình hình thực tế cũng chẳng sao, đỡ phải lo y không hay biết gì, nói không chừng biết rồi lại nguyện ý suy xét làm thuộc hạ của ta.” 

“Rốt cuộc là ai?” Liễu Chẩm Thanh thật sự có chút nóng nảy.

Kiều Cận ngẩng đầu lên, khinh miệt nói: “Nói đúng hơn, ngươi chính là một thế thân. Bởi vì người nọ là huynh đệ cùng tộc với ngươi, là Liễu tướng gia năm đó, Liễu Chẩm Thanh. Không tưởng lắm đúng không!”

Liễu Chẩm Thanh: …

“Ồ.” Liễu Chẩm Thanh chậm rãi cong khóe miệng, “Ngươi có chứng cứ gì không, Hoắc Phong Liệt thích Liễu Chẩm Thanh? Sao ta có thể tin ngay được chứ, ngươi lấy bằng chứng ra đây.”

Tác giả có lời:

Đừng trách Nhị Cẩu overthinking, hắn vẫn luôn chắc chắn rằng Thanh ca chỉ muốn chơi đùa hắn thôi, không thể nào có chuyện sẽ phụ trách. Hình tượng tra nam của Thanh ca quá mức ấn tượng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK