Mục lục
Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một bóng người nhẹ nhàng đáp xuống, khi nhìn thấy rõ hoàn cảnh bên dưới thì suýt nữa đã trượt chân.

“Chiến Uyên, Liễu công tử, các ngươi cũng ở đây à?” Hạ Lan kinh ngạc nhìn hai người mới xuất hiện.

Hoắc Phong Liệt là thay thiên tử vi hành và quan sát dân tình, lại thêm danh nghĩa điều tra nên mới hành động đơn độc.

Mà Hạ Lan cùng Tần Dư làm do Cẩm Y Vệ cùng Đông Xưởng phái đi điều tra nên tất nhiên cũng âm thầm xuống phía nam.

Hai bên đều không ngờ sẽ gặp nhau ở đây, thừa dịp tên giáo chủ đau đến hôn mê vì bị đá gãy tay, bốn người trao đổi tin tức.

Hoắc Phong Liệt thuật lại tình huống từ đầu cùng với tiến độ điều tra, toàn bộ quá trình Liễu Chẩm Thanh không để lộ sắc mặt khác thường nào, cho dù y biết Hoắc Phong Liệt đã che giấu một phần câu chuyện.

Trong lòng Liễu Chẩm Thanh vô cùng ngạc nhiên, hiển nhiên việc hoàng thượng cử Hoắc Phong Liệt đi điều tra phản tặc thuộc loại mật chỉ, nói cách khác, Nguyên Giác cũng không muốn để bất kỳ kẻ nào ở kinh thành biết mình đang cố ý điều tra. Cho nên Hoắc Phong Liệt mới nói với hai huynh đệ của mình rằng họ trùng hợp phát hiện ra chuyện lạ nên mới tìm tới đây.

Liễu Chẩm Thanh biết Hoắc Phong Liệt cũng không phải không tin hai người anh em này, chỉ là hắn đang tuân chỉ mà thôi, nhưng tại sao… lại nói cho y biết?

Là bởi vì họ phải hành động cùng nhau sao? Hay vì chuyện của Liễu gia có liên quan đến chuyện phản tặc?

“Ta còn chưa nói ngươi đâu, nếu đều vào trong nam thì sao ngươi lại không đợi chúng ta cùng đi, đợi thêm một ngày là được mà.” Hạ Lan giận dỗi nói: “Chúng ta ngán mấy tên quan văn trong tổ điều tra lắm rồi, bọn họ ngồi thuyền chậm như rùa, đi được nửa đường chúng ta đã tách ra, không ngờ còn tới đây trước các ngươi một ngày, sau đó phát hiện cái Thiên Hữu Giáo này, cái đạo này chưa được Cẩm Y Vệ bọn ta kiểm tra mà đã có thể phát triển lớn mạnh nhường này, thế có bất hợp lý không? Kết quả không tra không biết, tra rồi mới bị doạ cho hết hồn, lá gan của đám người này không nhỏ chút nào.”

Hạ Lan tới đây thì nhướng mày cười xấu xa với Tần Dư, ngả ngớn chọc khuỷu tay vào hai cái bánh bao giấu trước ngực Tần Dư, “Chúng ta muốn lẻn vào điều tra nên đánh cuộc một phen, ai thua thì người đó đi, kết quả việc giả nữ đành nhờ Tần mỹ nhân.”

Bốp một tiếng, không phụ sự mong đợi của mọi người, Tần Dư trở tay cho hắn một cái bạt tai.

Không nhẹ không nặng, đủ để giáo huấn.

Hạ Lan bụm mặt, thấy sắc mặt Tần Dư âm trầm cũng không dám đánh trả, nhìn hai người đối diện. Hắn tiếp tục cợt nhả nói: “Lão Tần phụ trách đột nhập vào trong thám thính tin tức, ta dạo một vòng xung quanh, cái phát hiện được cũng không khác các ngươi là bao, sau đó thì tới đây tìm lão Tần, vốn định lén bắt cóc tên giáo chủ. Giờ nếu đã gặp ngươi thì cứ nghe ngươi sắp xếp.”

Hoắc Phong Liệt gật đầu, Hạ Lan tiếp nhận giáo chủ, Tần Dư như không thể chịu nổi bộ dạng này của mình nữa, lập tức đi thay quần áo.

Xuất thân Cẩm Y Vệ đương nhiên có ngón nghề trong việc uy hiếp, sau một hồi nghiêm hình đe doạ, tên giáo chủ đành cắn răng phối hợp, đưa họ đến phòng cha gã từng nghỉ lại, rất nhanh đã tìm được phần chứng cứ đầu tiên dưới bình phong. Lúc ấy sắc mặt tên giáo chủ xấu xí vô cùng, có lẽ gã không ngờ chứng cứ cha gã luôn đau đáu ấy vậy mà lại ở ngay dưới mí mắt.

Sau đó họ quay lại sảnh chính lấy phần chứng cứ thứ hai, giờ chỉ còn lại phần giấu trong hang động trên núi thôi.

Hạ Lan nói: “Lúc nãy ta đã qua đó rồi, nhiều người lắm, không ra tay được, vẫn nên đợi giờ nghỉ các ngươi nói đi, không thì võ công có giỏi đến mấy cũng sẽ bị phát hiện ngay.”

Vì thế mọi người bèn lôi giáo chủ về lại nơi Ngô thái thú đang trốn.

Để tiểu cô nương sang phòng cách vách đợi, vừa hay đưa cô gái định tự vẫn cho cô chăm sóc.

Ngô thái thú thấy bọn họ đã lấy được hai phần chứng cứ, còn đưa cả giáo chủ đến, lập tức kích động lao tới đá mạnh vào người tên giáo chủ giống như muốn xả hết uất ức vị doạ dẫm rồi tra tấn mấy năm nay vậy.

Đợi Ngô thái thú bình tĩnh lại, Hoắc Phong Liệt giới thiệu qua về thân phận của Hạ Lan và Tần Dư, nghe thấy là Cẩm Y Vệ cùng Đông Xưởng trong lời đồn, đương nhiên Ngô thái thú phải kính sợ.

Mà hai người này còn khó tin tưởng người khác hơn Hoắc Phong Liệt, thấy người lạ thì đều như thẩm vấn phạm nhân, huống chi là con tin làm chứng.

Tần Dư mở miệng hỏi một câu hoài nghi trắng trợn. Ngữ khí âm trầm khiến người không rét mà run, “Nếu ta nhớ không lầm thì Ngô thái thú đã từng tham ô.”

“Ồ, còn có chuyện đấy nữa sao? Vậy giờ Ngô thái thú đã thay đổi triệt để rồi, còn dám mạo hiểm giải oan cho bá tánh luôn mà?” Hạ Lan cợt nhả cùng Tần Dư kẻ xướng người hoạ.

Hàng năm Hoắc Phong Liệt đều dẫn binh chinh chiến, mặc kệ chuyện trên triều, không rõ mấy chuyện này bằng hai người họ.

“Chuyện gì đây?” Hoắc Phong Liệt hỏi.

Tần Dư: “Có liên quan đến Liễu Chẩm Thanh, ngươi muốn nghe không?”

Sắc mặt Hoắc Phong Liệt khẽ thay đổi.

Nhưng không đợi Hoắc Phong Liệt mở miệng, Ngô thái thú đã tự khai: “Ta biết tác phong của Cẩm Y Vệ cùng Đông Xưởng, ta tự nói. Án điều tra vụ tham ô tiền cứu tế chín năm trước, ta đúng là một trong những kẻ phạm tội, nhưng lúc ấy là do mẹ già hồ đồ nhà ta vì chút tiền tài mà mượn danh ta lấy tiền, ta cũng không biết, tổng cộng là hai ngàn lượng, đợi đến khi phía trên tra ra thì ta mới biết, mẫu thân hoảng sợ quá độ mà qua đời, mà ta cũng cõng cái tội danh này.”

Ngô thái thú nói đây, vẻ mặt đau khổ, “Buồn cười nhất chính là trước đó ta đã cùng đồng liêu đề tấu chương lên trên để báo cáo về mấy tên tham quan đó, nhưng Liễu tướng gia chẳng thèm để ý, mặc chúng tham ô, đến khi dân chúng phẫn nộ, hoàng thượng hạ lệnh điều tra, bấy giờ y mới bắt mấy tên tham ô nặng nhất đi cho có lệ, để lại mấy kẻ nhận hối lộ không quá năm ngàn lượng như ta cùng Uông thứ sử lại, tiếp tục xử lý tình hình thiên tai. Cho nên ta mới ngoài ý muốn giữ được cái mạng.”

“Sao y không bắt hết các ngươi?” Hạ Lan nghi hoặc.

“Ai biết tên đại gian thần đó nghĩ gì chứ.” Ngô thái thú cười khổ. “Có lẽ là đợi chúng ta tới hiếu kính chăng? Dù sao ta cũng không đi, có khi Uông thứ sử là nhờ nịnh bợ y nên mới thăng tiến về sau ấy chứ.”

“Không đúng, khi lão thăng chức thì Liễu Chẩm Thanh đã qua đời rồi.” Tần Dư nói thẳng.

Ngô thái thú sửng sốt, “Ta cũng không biết, dù sao tội danh của ta chính là như vậy. Ta một lòng muốn làm quan tốt cho Đại Chu, chỉ tiếc gặp phải hai kiếp nạn này.”

Quan viên chịu nhiều cực khổ như vậy mà vẫn không lầm đường lạc lối như Ngô thái thú thế này quả thực đáng quý.

Nhưng mà… không thông minh lắm, nhiều năm như vậy rồi mà vẫn chưa nghĩ thông suốt.

Liễu Chẩm Thanh thầm than thở trong lòng, nhưng mà kẻ làm quan thông minh một thế hệ có được mấy người chứ, được việc là được rồi.

Gần tới thời gian nghỉ ngơi bên bếp lò sau núi, mấy người họ quyết định chia nhau ra hành động.

Tần Dư cùng Liễu Chẩm Thanh ở lại đây đợi, Hoắc Phong Liệt cùng Hạ Lan đi lấy đồ. 

Tần Dư rảnh rỗi phát chán định quay ra thẩm vấn giáo chủ, nhưng ai ngờ lúc này lại xảy ra chuyện.

Khi bọn họ nói chuyện đã không để ý tới tên giáo chủ đang nửa sống nửa chết, không ngờ gã đã tháo được dây thừng, khi Tần Dư ra sức tới gần, gã đã nhanh chóng lao về phía Ngô thái thú, dùng cánh tay còn lại bóp chặt cổ Ngô thái thú, lạnh giọng nói: “Đừng tới đây, nếu không tao sẽ bóp chết nó!”

“Ngươi bình tĩnh nào, ngươi cho rằng mình có thể chạy thoát sao? Dù ở đây không có Ngô thái thú thì chúng ta vẫn còn chứng cứ mà, ngươi đã không còn đường lui nữa rồi.” Liễu Chẩm Thanh vội vã lừa gạt gã: “Không bằng ngẫm lại xem nên lấy công chuộc tội thế nào đi, biết đâu công lao lớn còn có thể giữ được mạng ấy chứ.”

Tần Dư đứng cạnh lạnh lùng quan sát, tay đã duỗi ra sau lưng.

“Bớt gạt ta đi, chỉ bằng việc ta đã làm thì để triều đình phát hiện ra, sao còn có thể sống được? Đường sống duy nhất là các ngươi đều chết hết đi.” Giáo chủ điên cuồng nói. 

Liễu Chẩm Thanh nhìn gã như nhìn một thằng ngu, khiến gã nổi điên lên.

“Mày cho rằng bọn chúng có thể sống sót rời khỏi hang động sao? Nơi đó là do chính ta mời cao nhân về bố trí cơ quan, sao bọn tao có thể lơ đễnh thế được, sao có thể để các ngươi tuỳ tiện xâm nhập vào trong mà phát hiện bọn tao đang làm gì chứ, ha ha ha, chiến thần Hoắc tướng quân, Cẩm Y Vệ, cùng với chứng cứ, hết thảy đều sẽ bị chôn vùi trong sơn động mà thôi!”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Liễu Chẩm Thanh cùng Tần Dư đều thay đổi, hai người liếc nhau, nghe được giáo chủ nói tiếp: “Chúng mày đừng có nhúc nhích, nếu không tao sẽ giết Ngô thái thú, giờ đến phiên chúng mày cầu xin tao rồi.”

Nói đoạn giáo chủ há miệng định gọi người tới, nhưng ngay khi gã mở miệng, ánh sáng bạc lại loé lên.

Cùng với tiếng kêu thảm thiết của giáo chủ và Ngô thái thú, nhuyễn kiếm* lạnh như băng của Tần Dư đã đâm xuyên qua thân thể của cả hai.

*软剑: nhuyễn kiếm



Nhưng do góc độ nên chỗ bị đâm của Ngô thái thú là bả vai, mà với giáo chủ thì lại là ngực.

Đợi Tần Dư rút kiếm, giáo chủ đã mất sức buông lỏng Ngô thái thú ra, không dám tin mà nhìn Tần Dư: “Mày, cũng dám, ra tay!”

Chỉ có thể nói gã xui xẻo, nếu là Hoắc Phong Liệt hay Hạ Lan ở đây thì có lẽ còn sẽ do dự, nhưng người xuất thân từ Đông Xưởng sao có thể dễ dàng bị kẻ khác uy hiếp chứ. 

Cái mạng này của giáo chủ không bắt buộc phải giữ lại, thủ phạm chính là Uông thứ sử. 

Tần Dư lạnh lùng nhìn giáo chủ ngã xuống, vẩy máu dính trên thân kiếm đi, nói với Liễu Chẩm Thanh: “Ngươi đợi ở đây, ta đi tìm bọn họ.”

Liễu Chẩm Thanh lại giữ chặt Tần Dư lại, ngữ khí nghiêm túc chưa từng có, “Không, ngươi dẫn ta theo, ta am hiểu cơ quan!”

Tần Dư hơi nhíu mày, cũng không hề nói lời vô nghĩa, để Ngô thái thú bị thương lại rồi dẫn Liễu Chẩm Thanh chạy đến hang động trên núi.

Từ rất xa đã có thể nhìn thấy hai tên thủ vệ ngã trên đất, hẳn là do họ làm.

Nhưng vừa đến gần cửa động đã có thể cảm nhận thấy mặt đất đang khẽ rung động cùng tiếng đá lăn ầm ầm từ trong truyền ra, còn cả ánh lửa bùng lên, một cảm giác không ổn trào dâng trong lòng họ.

Tần Dư nhanh chóng nhằm về phía cửa động, chợt phát hiện tốc độ của Liễu Chẩm Thanh cũng không kém cạnh y, cũng không phải do biết võ công mà là đang liều mạng chạy.

Đợi đến khi chạy tới cửa động thì không thấy hai người đây, chỉ thấy bếp lò đổ ngã tung toé cùng công cụ nằm rải rác, trên mặt đất có một cái hố to sâu không thấy đáy. Trong hố có ánh lửa, không biết bên dưới là gì.

Tần Dư đang định tiến lên xem xét, nhưng lại phát hiện toàn bộ hang động rung mạnh hơn, còn có đá vụn rơi xuống, giống như có thể sụp xuống bất cứ lúc nào.

Liễu Chẩm Thanh hoảng hốt đến mức tận cùng lại cực kỳ bình tĩnh, quan sát một vòng rồi đột nhiên chỉ vào một hòn đá gần đó nói: “Tần đại nhân, hòn đá kia, mau ngăn không cho nó di chuyển!”

Ngữ khí ra lệnh của Liễu Chẩm Thanh quá mức nghiêm khắc, Tần Dư nhìn theo theo bản năng, quả nhiên nhìn thấy một hòn đá di chuyển một cách kỳ dị trên vách đá.

Viu một tiếng, nhuyễn kiếm cắm vào vách núi ngăn hòn đá lại, quả nhiên hang động tức thì yên lắng lại, nhưng lực đạo di chuyển của hòn đá ấy quá lớn, Tần Dư không thể không thể không cầm kiếm chống cự.

Liễu Chẩm Thanh thấy vậy chỉ có thể một mình vọt tới cạnh hố ngó vào trong, vừa nhìn đã suýt bị hơi nóng đánh bật lại, chỗ sâu thăm thẳm bên dưới ấy vậy mà lại là một cái bếp lò khổng lồ, xem ra nơi nấu quan bạc cũng chia làm vài tầng.

Mà ngay lúc ấy Liễu Chẩm Thanh cũng đã nhìn thấy hai người đang treo mình trên vách đá ngay phía trên bếp lò.

Chính là Hoắc Phong Liệt cùng Hạ Lan!

Tiếng thở phào nghẹn trong cổ Liễu Chẩm Thanh cuối cùng cũng được ra bớt một nửa, nhưng nửa còn lại vẫn kẹt trong yết hầu.

Lúc này Hoắc Phong Liệt đang dùng Thuần Quân kiếm cắm vào vách núi, một tay cầm kiếm, tay kia kéo Hạ Lan, một chân của Hạ Lan có vẻ đã bị bỏng nặng.

Liễu Chẩm Thanh vội hô một tiếng nhưng lại không để ý lúc này giọng mình đang run rẩy.

Hoắc Phong Liệt nghe tiếng ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt sáng lên, Hạ Lan lại càng thêm vui mừng trợn tròn mắt. Hô: “Bên cạnh có dây xích, tìm chỗ cố định nó, ném một đầu lại đây.”

Liễu Chẩm Thanh quay đầu đi tìm thì thấy có xích vứt tới trước mặt.

Hoá ra dây xích vốn đang ở dưới chân Tần Dư, Tần Dư nghe họ nói là hiểu ngay, lấy chân đá một đoạn xích qua, đầu còn lại cột lên người mình.

Liễu Chẩm Thanh cũng không chậm trễ thời gian, trực tiếp bỏ xích xuống hố.

Hoắc Phong Liệt ở chỗ hơi chếch bắt lấy thời cơ, ném Hạ Lan bị thương qua, Hạ Lan dùng cả tay lẫn chân bám lấy dây xích, mượn lực dùng khinh công bay lên trên.

Đợi Hạ Lan lên đến nơi, nhìn thấy Tần Dư thì sửng sốt, nhưng không kịp nói chuyện thì dây xích trên người đã bị Liễu Chẩm Thanh kéo xuống, vội vã ném xuống hố.

Hạ Lan vốn định mở miệng ngăn cản nhưng không kịp.

Chỉ thấy Liễu Chẩm Thanh tập trung tinh thần nhìn chằm chằm Hoắc Phong Liệt ở xa, gọi “Hoắc huynh, mau lên đây!”

Dáng vẻ khẩn trương kia như đã hoàn toàn mặc kệ tình huống bên ngoài mất rồi, bảo y mất trí nhớ không thèm để ý tới Hoắc Phong Liệt nữa ấy hả, Hạ Lan rất không tin.

Mà khi Liễu Chẩm Thanh còn đang nôn nóng  đợi Nhị Cẩu bay tới nắm lấy dây xích thì đột nhiên vách núi bị hun nóng quá lâu đã rắc một tiếng, nơi Thuần Quân kiếm đang cắm vào vỡ vụn hoàn toàn, Hoắc Phong Liệt mất đi chỗ bám rơi thẳng xuống dưới.

Bên dưới chính là bếp lò.

Trong nháy mắt ấy, mọi sự thông minh nhạy bén của Liễu Chẩm Thanh đều bị đóng băng, không thể nào phát huy được tác dụng, chỉ có thể co rụt đồng tử lại theo bản năng, tim như ngừng đập.

Trước mắt thoáng hiện lên cảnh Hoắc Phi Hàn chết trận sa trường.

Khoảnh khắc ấy như có bàn tay vô hình bóp lấy cổ Liễu Chẩm Thanh chất vấn y.

Đó là đệ đệ duy nhất của lão đại, là Nhị Cẩu mà bọn họ phải bảo vệ.

Là tướng quân của Hoắc gia, chiến thần của Đại Chu, sao lại có thể gặp chuyện ở nơi này?

Sao lại có thể gặp chuyện khi đồng hành với y?

“Nhị Cẩu!”

Tiếng hét bén nhọn để lộ tâm lý hoảng loạn của chủ nhân, bởi vì với tình huống ngoài ý muốn này y không có biện pháp gì để ứng đối.

Nhưng giây tiếp theo, Hoắc Phong Liệt bất ngờ xuất hiện, hắn như đang đạp lên không khí mà bay tới vách núi đối diện, sau đó mượn sức bay lên trên.

“Liễu công tử chớ lo, khinh công của hắn còn giỏi hơn chúng ta, vừa rồi là do mang theo ta nên bị bất tiện, một mình hắn thì không có xích vẫn bay lên được thôi.” Hạ Lan thấy Liễu Chẩm Thanh như sắp nhảy xuống theo thì vội giữ chặt y lại.

Đầu óc đóng băng dần tan đá, lấy lại được sự tỉnh táo, cũng lấy lại được trí thông minh.

Đúng vậy, tường thành cao như vậy hắn còn có thể mang theo mình bay qua, tuy chỗ này cũng cao nhưng sao hắn có thể không tự cứu mình được chứ!

Đợi đến khi phản ứng lại, da đầu tê dần, trên mặt Liễu Chẩm Thanh đã không còn biểu tình gì, mãi đến khi Hoắc Phong Liệt nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt y, nhìn y chằm chằm không chớp mắt rồi nhẹ nhàng nói: “Ta không sao.”

Nhưng mà bây giờ trong đầu Liễu Chẩm Thanh chỉ có hai chữ: Thôi xong!

Nhưng với dục vọng cầu sinh mãnh liệt, Liễu Chẩm Thanh vẫn không nhịn được mà đáp lại, “Không sao… không sao là được rồi.” Có lẽ Nhị Cẩu không nghe thấy nhỉ!

“Đúng rồi, vừa nãy ngươi gọi Chiến Uyên là gì cơ? Nhị Cẩu á hả, ta nghe nhầm à?” Hạ Lan nghi hoặc xen mồm vào, buồn cười: “Ngươi lén đặt biệt danh cho Chiến Uyên à? Lá gan to phết nhở!”

Liễu Chẩm Thanh: Đ* M*!

“Đó là nhũ danh của ta.” Hoắc Phong Liệt bình đạm trả lời.

“Hả?!” Lần này đến lượt Hạ Lan kinh ngạc kêu một tiếng. “Từ từ, nhũ danh? Nhị Cẩu, bọn ta còn không biết ngươi có cái nhũ danh này đấy, vì sao Liễu công tử lại  biết?” Lại còn gọi thành tiếng nữa, đây đây đây… Hắn không hiểu, chẳng nhẽ suy đoán lúc trước của lão Tần là đúng?!

Yết hầu Liễu Chẩm Thanh như bị bót nghẹt, trong lòng đã mắng bản thân phải bình tĩnh cả trăm ngàn lần rồi.

“Lúc trước đã nghe… Vân Từ Vân Khiêm nhắc tới.”

Đáng tin không? Sau khi họ về kinh thì cũng bị vạch trần thôi, nhưng khi đó y đã cao chạy xa bay rồi, không quan trọng.

Từ từ, vậy không phải chứng minh lúc trước y đã mượn con chó vàng kia để trêu ghẹo hắn sao?

Trời ạ, giờ vận may của y là cái gì vậy, sao chuyện xấu nào cũng bị vạch trần thế!

Lòng Liễu Chẩm Thanh tràn đầy rối rắm đau khổ, trên mặt lại vẫn bình tĩnh như cũ.

Nhưng thật ra Hạ Lan đã tin ngay tắp lự, “Hai đứa nhóc này, uổng công ta đối xử tốt với chúng, mà chúng lại không nói cho ta biết bí mật thú vị như vậy.”

Hạ Lan đang hậm hực thì lại nghe Tần Dư nói: “Này, nói đủ chưa, giờ phải làm sao?”

Mọi người quay sang nhìn, Tần Dư còn đang chống đỡ cơ quan đây này.

Liễu Chẩm Thanh vội đáp: “Vô dụng thôi, loại cơ quan này không có cách nào để đảo ngược, đợi nơi này sụp xuống, bọn chúng sẽ nhanh chóng phát hiện, chúng ta cần nhanh chóng hành động.”

Tần Dư rút kiếm, quả nhiên hang động lại bắt đầu, bốn người nhanh chóng chạy ra ngoài.

Hoắc Phong Liệt trực tiếp bế Liễu Chẩm Thanh lên bay ra ngoài, tuy Liễu Chẩm Thanh đờ cả người nhưng cũng ngoan ngoãn phối hợp, nhưng trong lòng đã dần nghi ngờ.

Phản ứng như Hạ Lan mới là bình thường.

Vậy mà Hoắc Phong Liệt chưa nói gì.

Liễu Chẩm Thanh nheo mắt, đột nhiên duỗi tay bắt lấy cổ tay đang ôm mình của Hoắc Phong Liệt.

Hoắc Phong Liệt không có phản ứng dư thừa nào, chỉ vừa bay vừa nhìn về phía y.

Liễu Chẩm Thanh nở nụ cười cứng đờ, “Có chút lo lắng cho tình huống của ngươi, để ta bắt mạch cho ngươi.”

Hoắc Phong Liệt chỉ nhẹ giọng nói: “Ta không sao, không cần lo lắng.”

Liễu Chẩm Thanh cười nhạt thu tay lại.

Người luyện võ như bọn họ sẽ không dễ để người khác tùy ý đụng vào điểm yếu chí mạng của mình, dù có biết đối phương vô hại hoặc là người quen đi chăng nữa, động tác đột ngột như vậy phải khiến họ căng chặt cơ thể theo bản năng mới đúng.

Chỉ là trước kia Liễu Chẩm Thanh đã dùng Nhị Cẩu để luyện tập bắt mạch rất nhiều lần cho nên Nhị Cẩu đã sớm miễn dịch với y, dù có nửa tỉnh nửa mê mà đột nhiên bị y túm tay để bắt mạch thì cũng không có phản ứng.

Lòng Liễu Chẩm Thanh dần chìm xuống tận đáy, ánh mắt nhìn về phía Hoắc Phong Liệt cũng trở nên sâu xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK