Mục lục
Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu Chẩm Thanh thật sự không biết sao mình lại lòi ra một kẻ thù như vậy, muốn hỏi lại sợ bị nghi ngờ, chỉ có thể yên lặng.

Triệu Hải Trình cho rằng mình đã dọa Liễu Chẩm Thanh sợ, liền trầm mặc trong chốc lát mới mở miệng: “Hoắc công tử, tại hạ không phải muốn dọa công tử, chuyện Tống tướng quân cùng Liễu Chẩm Thanh có quan hệ tốt ta cũng không lừa ngươi, hy vọng công tử có thể nghĩ kỹ.”

Liễu Chẩm Thanh nghĩ rồi ra vẻ khổ sở thở dài một hơi, có vẻ vô cùng do dự.

Tên Triệu Hải Trình này cũng ngây thơ thật, thấy y đau lòng thì lập tức hạ giọng, nói: “Công tử… công tử cũng đừng đau lòng, nam nhân tốt trong thiên hạ còn rất nhiều. Hoắc công tử khí chất xuất trần, băng tuyết thông minh, là Tống tướng quân không xứng với công tử.”

Thấy ánh mắt lộ liễu của Triệu Hải Trình, Liễu Chẩm Thanh không diễn nổi nữa rồi, vừa hay xe ngựa đến được khách điếm.

Xa phu nhắc nhở, Triệu Hải Trình mới dừng việc khuyên nhủ, xuống xe ngựa trước, đợi đến khi Liễu Chẩm Thanh đi xuống thì chủ động đứng dưới xe ngựa duỗi tay, ngửa đầu nhìn, muốn Liễu Chẩm Thanh vịn tay hắn để xuống xe.

Nhưng mà Liễu Chẩm Thanh lại làm bộ không nhìn thấy, tự mình xuống xe.

Triệu Hải Trình ngẩn người.

Liễu Chẩm Thanh đứng vững rồi quay sang chắp tay cáo từ với Triệu Hải Trình.

Triệu Hải Trình lại mở miệng nói: “Hoắc công tử sẽ ở lại nơi này bao lâu?”

Trong lòng Liễu Chẩm Thanh nói ngươi vừa khuyên người ta chia tay xong đã đến bước này rồi, có phải là nhanh quá không.

“Hẳn sẽ không lâu lắm.” Liễu Chẩm Thanh chỉ có thể thuận thế đáp. “Ta cùng y… Có lẽ ta không thể rời đi luôn được.”

Triệu Hải Trình hơi nhíu mày, vẫn mở miệng nói: “Mau đi đi thôi, gần đây nơi này… không yên ổn lắm.”

Ánh mắt Liễu Chẩm Thanh sáng lên nói: “Có… thật không? Chẳng lẽ là do cướp biển?”

Triệu Hải Trình vẫn coi như chưa bị dắt mũi hoàn toàn, không trả lời mà chỉ nói: “Nếu… sau này Hoắc công tử gặp phải chuyện gì khó xử… đều có thể tới tìm ta. Ta sẽ hỗ trợ.”

Này mẹ nó đã là công khai muốn chen chân vào rồi.

“Đa tạ ý tốt của Triệu phó tướng.” Liễu Chẩm Thanh chỉ có thể căng da đầu nói.

Ánh mắt của Triệu Hải Trình nhu hòa hơn nhiều, nói: “Công tử vào đi thôi, nghỉ ngơi sớm một chút.”

Liễu Chẩm Thanh gật đầu, xoay người đi vào khách điếm.

Triệu Hải Trình yên lặng nhìn theo, mãi đến khi bóng lưng đã biến mất mới lên xe ngựa.

“Quan gia, ngài đi…”

“Về thủy trại.”

Xa phu khó hiểu, đang định lên chỗ ngồi nhưng chưa kịp ngồi lên ngựa đã như phát điên chạy đi, Triệu Hải Trình trong xe bị xóc nảy không nhẹ, khi muốn phi thân ra ngoài thì xe ngựa đã đâm vào một tường đá bên đường, thùng xe vỡ tan thành từng mảnh, Triệu Hải Trình cũng bị văng mạnh ra ngoài.

Sự cố này khiến cho đường phố tĩnh lặng lúc đêm khuya trở nên náo nhiệt, Liễu Chẩm Thanh về tới phòng, nghe được tiếng động, mở cửa sổ nhìn ra ngoài vừa lúc thấy được màn này, tức khắc kinh ngạc hỏi: “Đệ làm à?”

Hoắc Phong Liệt dừng sau lưng Liễu Chẩm Thanh, sắc mặt đã hoàn toàn đen lại. “Lòng muông dạ thú.”

Liễu Chẩm Thanh quay đầu lại răn dạy: “Lỗ mãng.”

Thật ra trong lòng thì mừng húm, Hoắc Phong Liệt ghen nhưng vẫn lấy đại cục làm trọng, lại chọn được cách làm khiến Liễu Chẩm Thanh hài lòng nhất.

“Nhưng mà tên Triệu Hải Trình đúng là phải diều tra cẩn thận.”

“Ta đi tra, đừng để hắn nhìn thấy huynh nữa.”

Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, nhớ tới chuyện trên thuyền lúc trước, cười nói: “Ồ? Vì sao vậy?”

“Hắn có mưu đồ gây rối với huynh!” Hoắc Phong Liệt trầm giọng nói.

“Vậy đệ kích động cái gì?” Liễu Chẩm Thanh hỏi.

Hoắc Phong Liệt lập tức nghẹn họng, đang lúc không biết nói gì thì dột nhiên có người tới gõ cửa.

Hai người giật mình, còn tưởng Triệu Hải Trình quay lại.

Liễu Chẩm Thanh đi mở cửa, lại thấy là Đinh thúc lén lút đi vào.

“Cuối cùng hai người cũng trở lại, đợi các ngươi cả đêm.” Đinh thúc vừa vào phòng đã đưa cho họ một cái vỏ sò có khắc chữ.

Vỏ sò khắc: Hai mươi tháng tư, Bình Kim Phường.

Bên dưới còn khác hình diều hâu.

“Ký hiệu của Hạ Lan.” Hoắc Phong Liệt liếc mắt một cái đã nhận ra.

“Đây là thứ một đứa nhóc ăn mày đem tới vào trưa nay, nó nói có một đại ca ca cho nó ngân lượng bảo nó mang tới, không biết gì khác nữa.”

Có lẽ là Hạ Lan, hắn không rõ họ có tới đây hay không, cho nên chỉ có thể cho người gửi tín hiệu tới, nếu nhận được thì có thể tập hợp ở đó.

“Thời gian là ngày mai. Bình Kim Phường là nơi nào?” Liễu Chẩm Thanh hỏi Đinh thúc.

Đinh thúc nói: “Là phòng đấu giá vô cùng bí ẩn của vùng này, rất nhiều quan to quyền quý thích qua đó mua người mua đồ, ngày mai vừa lúc là ngày họ tổ chức bán đấu giá. Nhưng chỉ có người được mời mới có thể vào trong. Hai vị muốn đi sao? Ta có thể giúp hai người kiếm thiệp mời.”

“Cái đấy thì không cần. Có người sẽ đưa chúng ta đi.” Liễu Chẩm Thanh mở miệng nói.

Liễu Chẩm Thanh cùng Hoắc Phong Liệt liếc mắt nhìn nhau một cái, tuy không quá rõ vì sao lại là chỗ đó nhưng ngày mai cần phải đi một chuyến.

Bởi vì tâm sự quá nhiều, sau khi tiễn Đinh thúc đi, Liễu Chẩm Thanh cũng không có tâm tư trêu chọc Nhị Cẩu, đi nghỉ ngơi sớm vậy, mai còn phải đi tìm Tống Tinh Mạc nữa. Tống Tinh Mạc lại dẫn Dịch Xuyên chạy tới, hứng thú vội vàng hỏi: “Thế nào? Ta nghe nói đêm qua Triệu Hải Trình đã lên xe ngựa của ngươi?” 

Hoắc Phong Liệt đang múc cháo cho Liễu Chẩm Thanh nghe thế cứng đờ, sắc mặt trở nên không tốt.

Liễu Chẩm Thanh cũng có chút cạn lời kể lại chuyện tối qua một lần.

Tống Tinh Mạc vốn thích làm trò nghe xong cười không ngừng được, liên tục giơ ngón cái với Liễu Chẩm Thanh, đến cả Dịch Xuyên đứng cạnh cũng không khỏi lộ vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

“Hắn thích nam nhân?” Liễu Chẩm Thanh hỏi.

“Không biết, dù sao cũng chưa từng nghe nói hắn thành thân hay tìm nữ nhân.” Tống Tinh Mạc cười xấu xa nói: “Nói không chừng tên nhóc kia vừa có mối tình đầu đấy, hay là ngươi dứt khoát hy sinh một chút, dùng mỹ nam kế đi.”

Khóe miệng Liễu Chẩm Thanh run rẩy, Hoắc Phong Liệt ở một bên còn đang lấy đồ ăn cho Tống Tinh Mạc, trực tiếp ném một bát cháo trắng qua.

Tống Tinh Mạc cũng không giận, cười hì hì tự lấy thêm đồ ăn cho mình.

“Đây đúng là tình huống không thể ngờ tới mà, nhưng mà…” Tống Tinh Mạc vừa ăn vừa nói: “Rất kỳ quái nha.”

“Đúng là kỳ quái, rốt cuộc là thù hận gì, các ngươi đã nói hắn là người từ đảo nhỏ, có thể tra xét chút tình huống của hắn không?”

“Ta biết ý ngươi, những cái đó đã sớm tra rồi, ít nhất đảo nhỏ quê hắn mấy năm nay là an toàn nhất, gần như không có biến động gì, cư dân trên đảo phần lớn là làm nghề ngư dân, việc có người trong nhà bị cướp biển sát hại là chuyện rất thường thấy, tuy đau lòng nhưng cũng không thể đến mức hận ta đâu nhỉ. Cho dù là khoảng thời gian ta rời nơi đóng quân kia thì đều có rất ít chuyện xảy ra.” 

Dịch Xuyên nhíu mày nói: “Rất ít không có nghĩa là không có, đôi khi hành động của cướp biển các ngươi cũng không phát hiện được, nhưng cho dù có trùng hợp như vậy, hận ngươi thì thôi đi, nhưng hận Liễu tướng gia là thế nào? Hắn còn lên kinh cáo trạng nữa.”

“Có lẽ là bởi vì lời đồn, không phải nghe đồn chúng ta cấu kết với cướp biển sao? Nghe kể ấy.” Liễu Chẩm Thanh chán chường nói: “Dù sao thì hận ý của hắn là thật, ám chỉ gần đây sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cái khác không cần nghĩ nhiều, đây chỉ là việc thứ nhất thôi.”

“Còn nữa hả?” Tống Tinh Mạc nghi hoặc.

Hoắc Phong Liệt mở miệng nói chuyện Bình Kim Phường.

“À? Nơi đó hả, ta thường đến, hẳn là đêm nay có mở phiên.” Tống Tinh Mạc nói xong rồi giới thiệu qua Bình Kim Phường cho họ nghe.

Bình Kim Phường là do một bang phái giang hồ mở, thường xuyên mở bán đấu giá mấy món đồ hiếm lạ hiếm thấy hoặc nô lệ. Đại đa só đều không rõ lai lịch. 

Bọn họ tiền trao cháo múc, dù là thiện hay ác, chỉ cần có tiền thì đều là đại gia, ở góc độ nào đó thì có thể xem là không lừa già dối trẻ.

Nghe nói nơi này đã từng là một cửa hàng, nhưng lại có người trộm mất bảo vật gia truyền của quan viên địa phương, chật vật lắm mới bán được cho Bình Kim Phường, quan viên dẫn người tới đòi, Bình Kim Phường không trả, ý bảo chỉ cần đưa tiền chuộc là được, quan viên nổi giận vung tay đánh phá, phá hỏng Bình Kim Phường.

Kết quả là ngày hôm sau phủ quả quan viên kia cháy, tuy không có thương vong nhưng phủ đệ đã bị thiêu rụi không còn gì, bảo vật lại được đưa về Bình Kim Phường bán đấu giá, cuối cùng bị một người ra giá một ngàn lượng đem đi.

“Sau này bọn họ thường đấu giá cướp biển hoặc đồ cướp biển cướp được.” Tống Tinh Mạc nói.

“Còn có thể đấu giá cướp biển sao?”

“Đúng vậy, coi như là nô lệ, rất nhiều người muốn mua, nhiều người là vì muốn báo thù cho hả giận, có người lại chỉ đơn giản coi là nhân lực thôi. Loại này thường là 100 lượng một tên.” Tống Tinh Mạc đáp.

Liễu Chẩm Thanh cùng Hoắc Phong Liệt nghe một hồi cũng coi như đã hiểu đại khái.

Sau đó bốn người bọn họ đi điều tra hộ tịch của cư dân trên những đảo nhỏ, cẩn thận kiểm tra đối chiếu từng người một, giống như lời Tống Tinh Mạc nói, không có nhiều thay đổi, nhìn qua cực kỳ bình yên, thực ra cư dân trên đảo chỉ cần không ra khơi thì cơ bản sẽ không xảy ra chuyện gì, bởi vì cướp biển rất ít khi tập kích lên đảo, dù sao năm đó Liễu Chẩm Thanh cũng đã cho thiết lập hệ thống truyền tin tức giữa cáo tòa thành giống thời cổ cho từng đảo, để các đảo có tháp phòng ngự phối hợp với nhau.

Nghe nói hiện tại đã không dùng nữa, bởi vì rất nhiều cư dân trên đảo dã rời lên bờ, có nhiều đảo hoang nên cũng không dùng nữa, tuy nhiên vẫn có thủy quân thường xuyên đi tuần tra, cho nên có ra khơi thì chỉ cần chọn thời gian cẩn thận thì vẫn khá an toàn.

Hiện trạng mâu thuẫn như vậy thật dúng là khiến người ta không hiểu tại sao.

Rất nhanh đã tới buổi tối, bợn họ lên xe ngựa tới Bình Kim Phường.

Là một gian hàng ngầm xa hoa bên dưới tửu lầu.

Những ai đi vào đều phải đeo mặt nạ, ngoài người phát thiệp mời của Bình Kim Phường ra, không ai biết được thân phận của người khác, điểm này lại rất tiện.

Sau khi đi vào được được đưa tới phòng riêng dành cho Tống Tinh Mạc.

Hoắc Phong Liệt cúi đầu nói với Liễu Chẩm Thanh: “Ta đi ra ngoài một chút.”

Liễu Chẩm Thanh gật đầu.

Thấy Hoắc Phong Liệt chuẩn bị rời khỏi, Tống Tinh Mạc hiếu kỳ hỏi: “Làm gì thế?”

Liễu Chẩm Thanh nói thay Hoắc Phong Liệt: “Xem bọn chúng có ở đây hay không, rồi lại xác định xem tình huống phòng ngự xung quanh thế nào.”

Tống Tinh Mạc kinh ngạc, vừa rồi Hoắc Phong Liệt không nói gì hết mà Liễu Chẩm Thanh lại rõ ràng như vậy.

Tống Tinh Mạc quay đầu nói với Dịch Xuyên: “Hai ngươi các ngươi cùng đi đi, Dịch Xuyên quen thuộc nơi này, như vậy sẽ nhanh hơn chút.”

Dịch Xuyên gật đầu rồi ra ngoài cùng Hoắc Phong Liệt.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, cũng dễ nói chuyện hơn, Liễu Chẩm Thanh nhớ lại rồi nói: “Đúng rồi, còn hai đồng bạn kia của ta… một người là Cẩm Y Vệ, một người là Đông Xưởng… lúc ấy đều còn trẻ con, vẫn chưa…”

Tống Tinh Mạc lập tức hiểu ý Liễu Chẩm Thanh, cười nói: “Ta lại đi chấp nhặt với con nít sao? Hơn nữa năm đó Cẩm Y Vệ cùng Đông Xưởng cũng chỉ là phụng mệnh làm việc thôi, thắng làm vua thua làm giặc, ghi hận thì có ý nghĩa gì.”

“Quả nhiên là ngươi mà.” Liễu Chẩm Thanh cười đáp.

Tống Tinh Mạc lại nói ngược lại: “Nhưng còn ngươi ấy, ta không hiểu.”

Liễu Chẩm Thanh nghi hoặc chớp chớp mắt.

Tống Tinh Mạc đột nhiên nghiêm trang nói: “Hoắc Phong Liệt ở đây ta không tiện nói, dù sao hắn cũng là người của Hoắc gia, giờ chỉ còn hai chúng ta, ta nói thẳng, Đại Chu cùng hoàng thất không phải là đã không làm ngươi thất vọng. Ta cho rằng dựa vào tâm tính của ngươi, đời trước gặp phải kết cục như vậy thì dù ngươi có lười không muốn trả thù thì cũng nên hết hy vọng hoặc thất vọng với Đại Chu chứ, không ngờ… ngươi lại vẫn vì an nguy của Đại Chu mà bận trước bận sau như vậy.”

Liễu Chẩm Thanh cũng không giấu giếm nói thẳng: “Ngay từ đầu đúng là như ngươi nói, đã định coi bản thân là người ngoài, làm một người tiêu dao tự tại không màng thế sự, cũng không tìm gặp ai nữa, nhưng mà… sau khi bị cuốn vào, tra được đủ chuyện, có lẽ đều liên quan đến món nợ ta để lại đời trước, cho nên… không mặc kệ được.”

“Nợ gì?” Tống Tinh Mạc hỏi.

“Ngươi không biết thì hơn.” Liễu Chẩm Thanh đáp.

Tống Tinh Mạc thấy Liễu Chẩm Thanh lộ ra vẻ mặt lãnh khốc giống Liễu tướng gia kiếp trước liền biết không nên hỏi tiếp nữa.

Vì thế trêu ghẹo nói: “Ta thấy là nợ tình ấy nhỉ. Bởi vì Nhị Cẩu của ngươi?”

Liễu Chẩm Thanh cười khúc khích nói: “Không sai, cái chính là món nợ tình này, bởi vì có Nhị Cẩu nên những món nợ khác cũng không tính là gì, ngươi có biết hắn đã thích ta từ rất lâu rất lâu trước đây không, đáng yêu không cơ chứ.”

Tống Tinh Mạc khó có thể tưởng tượng hình ảnh đáng yêu của Hoắc đại tướng quân, nhìn vẻ mặt Liễu Chẩm Thanh thì cũng hiểu, ít nhất hiện tại y không khổ tâm, cũng không thèm để ý tới những tiếng xấu đó, còn sống rất vui vẻ. So với Liễu tướng gia trước kia thì tốt hơn nhiều lắm, giống như có thể thấy loáng thoáng bóng dáng của chàng thiếu niên Khê ĐÌnh khi xưa vậy.

“Ngươi biết cái đó là hắn nói với ngươi hả?” Tống Tinh Mạc chướng mắt dáng vẻ khoe khoang này của Liễu Chẩm Thanh.

Kết quả chỉ một câu đã khiến Liễu Chẩm Thanh chết cứng. Khóe miệng run rẩy nói: “Tự ta phát hiện ra dó, hầy, ngươi từng yêu đương với nam nhân rồi, ngươi nói cho ta biết đi, tình huống thế này là sao?”

Liễu Chẩm Thanh nói, rồi bắt đầu than vãn với Tống Tinh Mạc như một tay mơ trong tình trường thỉnh giáo một người lão làng.

Tống Tinh Mạc không ngờ tình huống lại kỳ quái như vậy, nhịn không được nói kháy: “Vậy chính là hắn không thích ngươi, hết thảy đều là do ngươi suy nghĩ vớ vấn.”

Tim Liễu Chẩm Thanh thắt lại, sau đó lập tức phản bác: “Ta đâu có ngốc! Có thích hay không mà không nhìn ra được sao. Hơn nữa, ta tốt như vậy… Người thích ta còn rất nhiều, dựa vào cái gì mà Nhị Cẩu chướng mắt ta.”

Tống Tinh Mạc cãi ngay: “Ngươi tốt chỗ nào, thích đùa dai, thích bắt nạt người khác, có một đống nợ tình, cái túi da hiện tại này của ngươi còn không đẹp kinh diễm bằng một nửa lúc trước đâu.”

Câu này của Tống Tinh Mạc như sét đánh giữa trời quang.

Cái khác thì thôi nhưng Liễu Chẩm Thanh không khỏi luống cuống, chẳng lẽ thực sự là vì thân xác này sao?

Khó trách ta có thả mồi thế nào hắn đều có thể kiềm chế được, quả nhiên thân xác này không được, nếu là cơ thể trước kia của y thì chắc chắn chỉ cần một giây là có thể khiến hắn không khắc chế được nữa.

Liễu Chẩm Thanh tức tối nghĩ, nhưng lại không thể tưởng tượng tiếp được, không thể nghĩ Nhị Cẩu thành loại nông cạn như vậy được.

Từ từ, trước kia nhìn y khó mà phân biệt là nam hay nữ, chẳng lẽ Nhị Cẩu coi y là nữ nhân cho nên hoàn toàn không thể chấp nhận được nam nhân?

Tống Tinh Mạc thấy sắc mặt y thay đổi liên tục, cười không ngừng, trước kia Liễu Chẩm Thanh không dễ bị y lừa như vậy đâu, quả nhiên sau khi rơi vào lưới tình thì Liễu tướng gia cũng sẽ thành Liễu nóng đầu thôi.

Tống Tinh Mạc cũng không hố huynh đệ nữa, nói: “Nhưng ta cùng Dịch Xuyên đều cảm thấy hắn thích ngươi.”

“Ta đã nói rồi mà.” Liễu Chẩm Thanh lại nói tiếp. “Từ khi hắn còn là niên thiếu đã rất chiều ta rồi, đối xử với ta cũng rất tốt. Đó là đãi ngỗ mà người khác không thể hưởng thụ, lúc nãy ăn cơm ngươi cũng thấy rồi đấy, hắn còn nhặt xương cá cho ta nữa!”

“Lời này nói ra mà không xấu hổ à? Ngươi còn lớn hơn hắn đấy!” Tống Tinh Mạc phỉ nhổ: “Trước hết cứ kệ hắn thế nào đã. Vậy còn ngươi? Thích hắn sao?”

Mặt Liễu Chẩm Thanh ửng đỏ, mím môi, đang định nói thì đột nhiên cửa phòng có tiếng động truyền tới, Liễu Chẩm Thanh hoảng sợ tưởng Hoắc Phong Liệt quay lại.

Chỉ thấy một người có vẻ vô ý tông cửa vào phòng.

Tuy rằng đều đeo mặt nạ, Tống Tinh Mạc lại liếc mắt một cái là có thể nhận ra.

“Ấy, Triệu phó tướng sao cũng tới đây vậy?”

Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, liền thấy Triệu Hải Trình ánh mắt sáng quắc nhìn mình, sau đó ngữ khí trầm thấp nói: “Tống tướng quân, Hoắc công tử, xin lỗi, quấy rầy rồi, ta đi nhầm phòng.”

Nói xong lại nhìn Liễu Chẩm Thanh một cái thật sâu, có vẻ vô cùng thất vọng.

Tống Tinh Mạc bên cạnh nghe được ba chữ Hoắc công tử thì thiếu chút nữa đã bật cười, sau đó ôm chầm lấy Liễu Chẩm Thanh, khiêu khích nói với Triệu Hải Trình: “Không sao không sao, hôm nay náo nhiệt, ta đưa bảo bối tới đây thăm thú.” Nói xong còn làm trò trước mặt Triệu Hải Trình, nâng cằm Liễu Chẩm Thanh nói: “Bảo bối à, lát nữa ngươi muốn gì thì ta cũng sẽ mua cho ngươi.”

Khóe miệng Liễu Chẩm Thanh run rẩy, nhưng vẫn phối hợp đáp một tiếng, “Vâng.”

Có vẻ Triệu Hải Trình không chịu được nữa, nói một tiếng cáo từ rồi xoay người rời đi, đến cửa cũng không đóng lại. Ra ngoài liền gặp Dịch Xuyên cùng Hoắc Phong Liệt, Triệu Hải Trình không nhìn nhiều, chỉ đen mặt rời đi.

Mà hai người kia vừa về đã nhìn thấy Tống Tinh Mạc cùng Liễu Chẩm Thanh đang ôm nhau.

Hai người cũng đen mặt.

Lúc này hội đấu giá cũng đã bắt đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK