Mục lục
Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đới Đinh Vũ quả thực nổi giận, nhảy xuống bắt lấy người đã ném đá, là một tên trẻ tuổi bình thường.

“Ngươi con mẹ nó dám ném đồ! Ngươi có biết người ngươi vừa ném đá là ai không?”

“Ngươi làm gì vậy! Quan binh tùy tiện đánh người này!” Người trẻ tuổi kia giãy giụa kêu gào, hắn chưa biết người đang bắt lấy mình là ai, chỉ biết người này sẽ không tùy tiện giết người, “Các ngươi muốn bịt miệng người dân chúng ta sao? Chúng ta có quyền được biết sự thật!”

Người trẻ tuổi hô hoán như vậy, lập tức khiến những người khác tức giận theo.

Những người vốn chỉ đang hỏi bình thường cũng chuyển thành dùng thái độ bất thiện để chất vấn, trách cứ, thậm chí có người còn chắc chắn mọi chuyện giống như lời đồn, bọn họ đã bị lừa.

Mắt Đới Đinh Vũ đỏ ngầu, lại bị Đường Nhu gọi lại.

Đường Nhu cúi người thật sâu hành lễ với mọi người: “Ta biết hiện tại các vị vì đủ loại thông tin mà cảm thấy bất an, nhưng mọi người hãy ngẫm lại xem, trước đó không lâu không phải chúng ta vừa thắng trận sao? Nhiều thế hệ Đường gia chúng ta đều ở Nam Phong Thành, nơi này chính là nhà của ta, thân là thành chủ, ta sẽ vẫn luôn chống đỡ Nam Phong Thành, bảo vệ mọi người. Mong mọi người hãy bình tĩnh lại, tin tưởng ta.”

Đường Nhu nói vô cùng chân thành.

Thuộc hạ ban đầu vẫn còn yên lặng, đột nhiên lại cất giọng  nói: “Ai biết ngươi có giống cha ngươi hay không, chỉ cần chút lợi ích đã có thể bị mua chuộc, bỏ mặc chúng ta, người Đường gia các ngươi không phải chưa từng làm ra chuyện như vậy.”

Lời này vừa nói ra, bầu không khí lại trở nên náo loạn.

Đường Nhu lẳng lặng nhìn đám người xung quanh, Đới Đinh Vũ lại càng thêm xanh mặt, rõ ràng những kẻ này hoàn toàn không biết sự thật năm đó, chỉ là một cái tin vỉa hè mà đã đến làm khó thành chủ của bọn họ như vậy?!

Đang lúc hắn sắp mất không chế, đột nhiên có một bóng người lao tới đứng trước mặt Đường Nhu cùng Đới Đinh Vũ.

Bởi vì khí thế lạnh băng kia cùng thân hình cao lớn, lập tức mọi người đã bị dọa sợ.

Ở đây có rất nhiều người đã nhìn thấy tư thế oai hùng của Hoắc Phong Liệt lúc khải hoàn trở về, đương nhiên có thể nhận ra hắn là ai.

Việc ra trận cuối cùng đến giờ cũng có chỗ hữu dụng, đợi mọi người nhận ra người mới xuất hiện là Hoắc tướng quân, có người còn xin Hoắc Phong Liệt hỗ trợ điều tra rõ chân tướng, có vẻ bọn họ thà tin tưởng Hoắc Phong Liệt còn hơn là tin tưởng Đường Nhu cùng Đới Đinh Vũ đã luôn bảo vệ Nam Phong Thành bấy lâu nay.

Cảnh tượng như vậy thật sự rất nực cười, nhưng đây là hiện thực, cho nên Liễu Chẩm Thanh mới để Hoắc Phong Liệt tới giải cứu kịp lúc. 

Hoắc Phong Liệt trực tiếp lạnh lùng nói với mọi người: “Dám có gan nghe tin đồn bịa đặt rồi gây chuyện, xử vào tội gian tế mật thám!”

Hắn ra lệnh, lời lẽ khí phách, lập tức khiến tất cả hoảng hốt. Không ít người nghẹn họng xanh cả mặt, miệng lẩm bẩm “Sao chúng ta có thể là mật thám được chứ, chúng ta là có lòng tốt. Đại nhân đừng oan uổng chúng ta.”

Tầm mắt vừa tối vừa lạnh của Hoắc Phong Liệt như đảo qua từng người, khiến tất cả đều không dám ngẩng đầu đối diện, xung quanh dần an tĩnh lại.

“Bổn tướng tin tưởng Đường thành chủ, nguyện ý phối hợp bảo vệ Nam Phong Thành, nếu các ngươi không tin, có thể rời đi.” Hoắc Phong Liệt hoàn toàn mặc kệ thỉnh cầu của những người đó, mặt lạnh như Tu La, khiến những kẻ kia kính sợ, bởi vì bọn họ không biết vị quan lớn này có thực sự xử phạt mình hay không.

Hoắc Phong Liệt nói xong liền cho Đới Đinh Vũ một ánh mắt.

Đới Đinh Vũ lập tức dẫn đội ngũ mở đường, hộ tống Đường Nhu rời đi.

Đến khi trở lại phủ thành chủ, Đới Đinh Vũ mới phẫn nộ dậm chân.

Liễu Chẩm Thanh thấy bọn họ trở về, hỏi Đường Nhu, “Không có việc gì chứ.”

Đường Nhu lắc đầu.

Đới Đinh Vũ cả giận nói: “Còn không có chuyện, vừa rồi thiếu chút nữa đã bị người khác ném đá trúng người, Đường thành chủ đã chưởng quản Nam Phong Thành nhiều năm như vậy rồi, lại phải chịu đối đãi như vậy, một đám người lòng lang dạ sói, cũng không thèm nhìn…”

Đới Đinh Vũ kích động nói một hồi, phát hiện Hoắc Phong Liệt trở về cùng mình lại không có phản ứng gì, đến cả Liễu Chẩm Thanh đang nghe cũng là vẻ vô cảm.

“Các ngươi không cảm thấy rất đáng giận sao?” Đới Đinh Vũ tức giận nói.

Liễu Chẩm Thanh nhìn phản ứng của Đới Đinh Vũ thì cười, “Xem ra ngươi mang binh đánh giặc vẫn luôn rất thuận buồm xuôi gió.”

Đới Đinh Vũ có chút sửng sốt, “Có ý gì?”

“Đây là phản ứng bình thường của dân chúng thôi, tin đồn được đồn quá nhiều sẽ thành sự thật, lời nói dối được nói nhiều lần tất sẽ có người tin, nhất là vào những thời điểm không yên ổn như thế này là lúc con người sẽ trở nên đa nghi nhất, có người dắt mũi, dù không có chứng cứ thì chỉ cần họ nghe đồn nhiều, anh hùng trong mắt họ cũng thành kẻ ác.” Liễu Chẩm Thanh nhàn nhạt nói.

Đới Đinh Vũ sững sờ một lúc lâu, sau đó đột nhiên nói: “Giống Liễu Chẩm Thanh sao?”

Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, lắc đầu, y không giống vậy, y là thực sự làm chuyện xấu, dù là vì lợi ích của Đại Chu nhưng đối với bá tánh thì chính là tổn hại lợi ích của họ. Cho nên y chưa bao giờ nghĩ tới việc sửa lại thanh danh cho chính mình, bởi vì có nói ra sự thật thì vẫn có những người nhìn sự việc từ góc độ cá nhân rồi vẫn sẽ mắng chửi, đây là nhân chi thường tình. 

“Đánh giá của bá tánh về một người có thể chuyển từ tán dương xuống hạ thấp một cách rất đơn giản, chỉ cần dăm ba lời đồn vỉa hè là đủ, đảo ngược lại thì rất khó, không chỉ phải có bằng chứng đủ để thay đổi quan niệm của họ mà còn phải khiến họ vứt đi lòng tự trọng để thừa nhận bản thân đã sai. Mà bình thường lúc hạ thấp người khác thì thật lòng thật dạ, đến lúc nhận sai thì nhẹ nhàng bâng quơ, luôn khoan dung rộng lượng với lỗi sai của mình, nhưng lại nặng nề nghiêm khắc khi trách móc cái sai của người khác.” Liễu Chẩm Thanh cười nói: “Cho nên ấy à, bình tĩnh lại, nếu cứ tức giận vì loại chuyện này rất không đáng.”

Đới Đinh Vũ nghe vậy, ngây ngẩn cả người.

Hắn đột nhiên nhớ ra, rõ ràng việc lão thành chủ phản bội cùng chuyện Liễu tướng gia gánh bêu danh là đối lập nhau, nhưng vừa rồi những người kia hoài nghi hạ thấp lão thành chủ rất nhiều, nhưng lại không có ai nói một lời than Liễu tướng gia phải chịu bất công. Cái bọn họ để ý là bản thân bị lão thành chủ lừa, là bọn họ đã tin tưởng nhầm người, chứ không phải thế nhân đã hiểu nhầm lòng tốt của Liễu tướng gia.

“Nhưng… nhưng mà, coi như lão thành chủ đã sai đi, thì có liên quan gì đến Đường thành chủ, Đường thành chủ đã dốc hết tâm huyết vì Nam Phong Thành bấy lâu nay, công lao khổ lao có cả một đống lớn, bọn họ mù hết rồi sao?” Đới Đinh Vũ thấy oan ức thay cho Đường Nhu, người khác không biết nhưng hắn biết rất rõ, có biết bao đêm hắn thấy Đường Nhu, mỏi mệt nhưng vẫn tận trách giúp một biên thành bé nhỏ như Nam Phong Thành phát triển tốt đến vậy, bọn họ còn không biết thế nào là đủ.

“Bá tánh rất thích hướng vấn đề về phía bản thân, sau đó chỉ trích người trong vấn đề đó không đủ hoàn mỹ, đó đều là thái độ bình thường, nếu loại xung đột này xảy ra thêm mấy lần nữa chắc ngươi sẽ quen thôi.” Lời này của Liễu Chẩm Thanh vừa là để nói cho Đường Nhu nghe, vừa vỗ vai an ủi Đường Nhu.

Kết quả lại bị Hoắc Phong Liệt đứng cạnh bắt lấy tay, cầm xuống dưới.

Liễu Chẩm Thanh: …

Đường Nhu cười với mọi người, “Ta không sao, mọi người đừng lo lắng, bá tánh cũng là bị che mắt mà thôi, hơn nữa… đó cũng là sự thật, nên ta chịu. Huống chi, như vậy so với những gì ta dự đoán đã là tốt lắm rồi.”

Liễu Chẩm Thanh cùng Hoắc Phong Liệt đều biết, ý Đường Nhu là ít nhất thân phận nữ nhi của cô chưa bị bại lộ.

“Ta chỉ là cảm thấy chúng ta đã kiểm soát nghiêm ngặt như vậy, sao vẫn có thể để tin đồn lan truyền phạm vi lớn như vậy chứ… Chắc chắn là có tay trong, phải tra xét cẩn thận.” Đường Nhu nói vậy, đương nhiên Đới Đinh Vũ cũng lập tức xung phong nhận việc này, vội vã rời đi.

Ba người nói chuyện trong sảnh chính vụ chưa được bao lâu đã thấy Đường phu nhân hùng hổ xông tới.

Hiện tại Đường Nhu không có sức đâu để đối mặt với Đường phu nhân, không đợi bà nói chuyện đã đứng dậy muốn đuổi bà đi.

Vậy mà không ngờ Đường phu nhân lại lướt thẳng qua người cô, đi về phía Liễu Chẩm Thanh.

Liễu Chẩm Thanh có chút ngơ ngác, còn chưa phản ứng gì đã bị Hoắc Phong Liệt ở bên cạnh ôm lấy nhảy lên, khi Đường phu nhân phăm phăm đi tới, hắn đá một cái khiến bà ta ngã ra.

Sự việc xảy ra bất chợt, đến khi Đường phu nhân ngã va vào cột nhà, con dao găm trong tay văng ra khỏi tay thì mọi người mới nhận ra.

“Mẫu thân, người điên rồi sao?” Đường Nhu xông lên, giữ chặt Đường phu nhân đang vùng dậy định vồ lấy dao găm, khiếp sợ không thôi.

Đường phu nhân lại như đã phát điên, đẩy Đường Nhu ra kêu gào: “Ngươi mới điên, các ngươi đều điên hết rồi, nó là ai! Ta hỏi ngươi nó là ai! Vậy mà ngươi vẫn còn có thể hòa bình ở chung một chỗ với nó, ngươi quên cha ngươi chết thế nào rồi sao? Ngươi quên đầu của cha ngươi bị chém bay, đầu thân chia lìa mà chết sao! Sao ngươi lại có thể ở chung với loại ác nhân như vậy chứ! Thân nhân của y còn dám tới Nam Phong Thành của ta, chính là xem thường chúng ta, tới làm nhục chúng ta, hiện tại bên ngoài nhiều lời đồn bôi nhọ chúng ta như vậy, sao biết không phải do nó làm, hôm nay ta phải lấy má hắn tế cho phu quân đã chết trên trời của ta!”

Đường phu nhân vừa rống như vậy, mọi người lập tức hiểu là chuyện gì. Đường phu nhân vì muốn đoạt lại Hoắc Phong Liệt làm con rể mình, cho nên đã lén điều tra Liễu Chẩm Thanh, rất nhanh đã biết được thân phận Liễu Tiêu Trúc không hề giấu giếm gì với bên ngoài của Liễu Chẩm Thanh.

Mà đối với Đường phu nhân mà nói, bà không thèm để ý gì tới những cái khác, bà chỉ biết một điều, cái tên đã cướp nam nhân với con gái bà lại chính là tộc đệ của đại gian thần đã hại chết trượng phu của bà, hãm hại Nam Phong Thành, quả thực đúng là oan gia ngõ hẹp, hận ý chồng chất, đương nhiên bà không màng tất cả mà vọt tới đây.

Đường phu nhân gào thét đến là đau lòng, nước mắt giàn giụa khiến lớp trang điểm lem nhem, trở nên rất đáng sợ.

Cảnh như vậy lại khiến Đường Nhu cảm thấy bất đắc dĩ nhất, bởi vì mẫu thân không biết, bởi vì… không đành lòng để bà biết sự phản bội của phụ thân. Đó là quyết định của cô cùng huynh trưởng, chuyện tàn nhẫn như vậy chỉ để hai người họ biết là được.

Mà hiện tại Đường phu nhân không rõ chân tướng nhìn thấy Hoắc Phong Liệt vẫn còn che chở cho Liễu Chẩm Thanh quả thực không thể hiểu nổi, “Hoắc tướng quân! Vì sao ngươi còn muốn che chở cho nó! Ngươi thật sự là bị sắc che mờ mắt rồi sao! Ngươi đã quên thù của Hoắc gia nhà người rồi sao? Tên này chính là người nhà của kẻ kia đó!”

Hoắc Phong Liệt nhìn Đường phu nhân, trên mặt đã hiện sát khí.

Liễu Chẩm Thanh hơi nhíu mày, có chút khó xử.

Đường phu nhân còn muốn giãy giụa đứng dậy, tiếp tục giận chó đánh mèo với người trước mắt, như thể là nợ huynh thì đệ phải trả, dù có là họ hàng xa thì y vẫn phải chịu.

Mà đúng lúc này, Đường Nhu rốt cuộc không thể nhịn được nữa quát: “Lời đồn bên ngoài đều là sự thật!”

Tuy cô không đành lòng khiến mẫu thân tổn thương, nhưng càng không nỡ nhìn thân nhân của ân nhân phải chịu thương tổn một cách vô lý.

Đường Nhu rưng rưng nước mắt, bắt lấy tay Đường phu nhân, nói: “Mẫu thân, đều là sự thật!”

Đường phu nhân choáng váng, đột nhiên tức giận trợn trừng mắt, một cái tát đáp thẳng vào mặt Đường Nhu, “Mày là đứa con gái bất hiếu! Ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì vậy!”

Có thể thấy được lời này đã khiến Đường phu nhân bị choáng ngợp, đã không rảnh che giấu thân phận của con gái nữa, may mà ở đây chỉ có bốn người bọn họ chứ không có người ngoài.

Đường phu nhân dùng sức rất mạnh, trên mặt Đường Nhu lập tức sưng đỏ, cô chậm rãi quay đầu nhìn về phía mẫu thân, trong mắt tràn ngập đau đớn.

Đường phu nhân run rẩy cả người nói: “Mày còn nói nữa thì tao sẽ xé miệng mày! Có phải vì huynh trưởng mày không còn nữa, mày làm thành chủ mấy năm nay nên đã thấy lông cánh đủ cứng cáp rồi, sợ đắc tội với người khác nên đến cả phụ thân mình cũng dám bôi nhọ hay không, sao tao lại đẻ ra một đứa con gái như mày chứ!”

“Mẫu thân!” Đường Nhu hét lên: “Năm đó phụ thân đã bị tiểu thiếp mê hoặc, không phải người là người rõ ràng nhất sao? Khi đó ông ta còn muốn hưu* người, cưới ả ta làm thê, hai người cãi nhau đánh nhau ầm ĩ, người đều đã quên rồi sao? Sau đó tự nhiên phụ thân lại từ bỏ việc hưu thê, người còn tưởng là phụ thân đã hồi tâm chuyển ý, nhưng ngay ngày hôm sau, chúng ta đã hôn mê bất tỉnh, đến khi tỉnh dậy đã lọt thỏm trong biển lửa, đó đều là do phụ thân làm đó, là phụ thân! Nếu không phải đại ca chạy được ra ngoài, gặp được Liễu tướng gia tới cứu chúng ta thì chúng ta đã sớm chết trong trận hỏa hoạn đó rồi, vì cứu tiểu muội mà mặt người đã bị bỏng, phụ thân có từng quan tâm người câu nào không? Những chuyện đó người đều không thấy kỳ lạ sao?”

*休: hưu, đuổi vợ về nhà cha mẹ ruột thời xưa, ly hôn 

Rốt cuộc Đường Nhu cũng kể hết mọi ủy khuất cùng bí mật trong lòng mình ra, thật ra khi đó cô cũng không biết hết được sự thật, là huynh trưởng biết, sau đó vì phải đối phó với phụ thân nên mới kể cho cô, khi đó cô đau khổ đến độ không muốn nhận người thân, nhưng hiện tại không nói không được. 

Nhìn Đường phu nhân cứng đờ tại chỗ, cả người phảng phất như bị rút cạn hết sức lực, sắc mặt xanh mét, Đường Nhu nhịn không được tiến lên ôm lấy Đường phu nhân nói: “Mẫu thân, người không nên bất kính với Liễu tướng gia, là ngài ấy gánh bêu danh để bảo vệ cuộc sống của chúng ta đó, ngài ấy không chỉ cứu mạng cả nhà chúng ta mà còn không để chúng ta bị tội của phụ thân làm liên lụy, ngài ấy là ân nhân của nhà ta. Mẫu thân, đây là sự thật, là sự thật đó.”

“Không… không thể nào, ta không tin… ta không tin, ta phải đi hỏi cha của ngươi, không thể nào, ông ấy không thể nào nhẫn tâm với ta như vậy được!” Đường phu nhân như đã chịu cú sốc lớn, như đã phát điên chạy ra ngoài.

“Mẫu thân!” Đường Nhu kêu, vội vội vàng vàng đuổi theo.

Nhìn tình cảnh này, Liễu Chẩm Thanh cũng chỉ có thể thở dài một hơi, Hoắc Phong Liệt cũng không để ý, kéo Liễu Chẩm Thanh ra, nhìn trên nhìn dưới, thấy Liễu Chẩm Thanh không bị sao, nhưng vẫn không yên tâm phải kiểm tra một hồi, như thể sợ hận ý người khác có thể làm Thanh ca của hắn bị thương vậy.

Liễu Chẩm Thanh thấy hắn cúi đầu thì nhéo nhéo mũi Hoắc Phong Liệt, mũi Hoắc Phong Liệt cao thẳng, nhéo rất vui tay, Liễu Chẩm Thanh nghịch một lát, Hoắc Phong Liệt cũng không ngẩng đầu lên, tùy ý để y nghịch ngợm, đến khi Hoắc Phong Liệt buông tay y ra, vô tội nhìn y, đôi mắt hắc bạch phân minh thật sự rất đáng yêu, Liễu Chẩm Thanh buông tay ra, hỏi: “Trước kia khi mang binh đánh giặc, có từng người dân nào vô lý, bị người ta đổ oan cho không?”

Hoắc Phong Liệt nghĩ một lát rồi nói: “Không nhớ rõ.”

“Không nhớ rõ?” Liễu Chẩm Thanh tò mò hỏi.

“Bởi vì không thèm để ý.” Hoắc Phong Liệt sao cũng được, khi đó tim hắn không đặt trên người, người khác có ý tốt hay xấu chưa từng lọt vào mắt hắn, chỉ cần hoàn thành được chức trách của người Hoắc gia, bảo vệ tốt Đại Chu vì Thanh ca cùng ca ca là được.

Tuy Liễu Chẩm Thanh không rõ lý do, nhưng nghe Hoắc Phong Liệt nói vậy, cười cười: “Không thèm để ý thì cũng khá tốt đấy chứ.”

Buổi tối, Đới Đinh Vũ tìm được một số tin tức liền quay lại báo cáo, kết quả không tìm được thành chủ liền đi tới viện của nhóm Liễu Chẩm Thanh.

Bởi vì Hoắc Phong Liệt đã tới quân doanh, Liễu Chẩm Thanh ở lại viện một mình, thấy Đới Đinh Vũ tới, nghe ý tưởng của hắn rồi cho chút chỉ điểm, nói có lẽ Đường Nhu đang ở chỗ Đường phu nhân.

Thật ra Liễu Chẩm Thanh cũng khá tò mò tình huống bên kia, nhưng thân phận y không tiện nên cũng không tới thăm, vừa lúc Đới Đinh Vũ tới, để hắn đi xem xem.

“Đường phu nhân đã biết?” Đới Đinh Vũ kinh ngạc nói: “Cái kia hảo cường lão phụ nhân biết sau khẳng định phải chịu đả kích, nói không chừng lấy thành chủ xì hơi, không được, ta phải đi xem.”

Khi Đới Đinh Vũ chạy tới nơi, hạ nhân trong viện đều đứng bên ngoài, không ai dám tới gần. Đới Đinh Vũ hỏi, bọn họ đều nói là thành chủ hạ lệnh túc trực ở ngoài.

Đới Đinh Vũ mặc kệ tình huống hiện tại, trực tiếp đi vào trong. Nhưng đi vào lại không thấy cảnh thành chủ bị bắt nạt trong tưởng tượng, chỉ thấy Đường Nhu ngồi một mình trong đình viện uống rượu, trên mặt còn vết nước mắt đã khô, đến gần thì nghe được tiếng Đường phu nhân vừa khóc vừa mắng trong phòng ở xa xa, giọng khàn khàn mỏi mệt nghe không rõ tiếng nữa rồi, nhưng có lẽ là do đã biết được sự thật cho nên chưa thể chấp nhận nổi.

“Thành chủ.” Đới Đinh Vũ tiến lên gọi.

Đường Nhu ngẩng đầu, có chút hoảng hốt nhìn Đới Đinh Vũ, nói: “Ngươi tới rồi, chuyện gì?”

Đới Đinh Vũ rất ít khi thấy Đường Nhu uống rượu, dù sao thân là thành chủ phải biết tự hạn chế, không biết thành chủ có say hay không, hắn nói: “Ta điều tra được một số chuyện, có lẽ có liên quan đến cữu cữu của ngươi, ta tới bắt người nhưng không bắt được, nghiêm khắc mà nói, ông ta có tội cấu kết với địch, muốn tới chỗ ngươi lấy lệnh truy nã, tránh để tình huống leo thang.”

Đường Nhu nhíu mày nghe, Đới Đinh Vũ nói xong thấy cô không nói lời nào thì nói tiếp: “Thành chủ, ta biết ngươi khó xử.”

Đường Nhu lại trực tiếp rút lệnh bài bên hông ra nói: “Ngươi đi làm.”

Đới Đinh Vũ biết cô phiền lòng, cũng không nói nhiều, đang định nhận lệnh rời đi thì thấy Đường Nhu gục xuống bàn.

“Trời ạ, uống say rồi sao?” Đới Đinh Vũ tức khắc thấy bất đắc dĩ, tiến lên đẩy đẩy Đường Nhu, nhưng Đường Nhu đã ngất đi như chết, không thể tùy ý để mặc thành chủ ở đây được đâu nhỉ. Gọi hạ nhân tới đỡ thành chủ trở về nhà chính nghỉ ngơi, nhưng không ai đáp lại, mới nhớ ra hạ nhân đều đang trốn ở chỗ xa.

Nghĩ một lát, cũng không phiền toái gì, hắn trực tiếp khiêng thành chủ lên phi thân về phòng của thành chủ.

Đang định đặt người lên giường rồi đi gọi hạ nhân tới hầu hạ, nhưng muốn buông người xuống lại bị câu lấy cổ, hắn ngã theo, cả người ngã sấp lên giường.

Lập tức, cơ bắp cứng rắn Đới Đinh Vũ đụng phải cái gì đó mềm mại.

Đới Đinh Vũ sửng sốt, cho rằng thư sinh sẽ khác mình, cơ bắp trên người cũng mềm mềm, sau này phải dặn dò thành chủ tập luyện nhiều hơn mới được, nếu không thì đúng là tay trói gà không được rồi.

Đang nghĩ ngợi, muốn đứng dậy thì đột nhiên bên tai nghe được tiếng nói.

Giọng nói kia uyển chuyển mềm nhẹ, cực kỳ êm tai, so với giọng xướng khúc của mấy cô nương Giang Nam hắn từng nghe thấy còn hay hơn.

Nhưng giọng nói này lại mang theo tiếng khóc nức nở, khiến người ta đau lòng.

“Huynh trưởng… xin lỗi… huynh trưởng…”

Ở đâu ra tiếng nữ tử vậy nhỉ, ở đâu…

Đới Đinh Vũ cứng đờ, không dám tin mà nhìn đôi môi đỏ tươi đang đóng mở của người dưới thân, lúc này mới kinh ngạc nhận ra mùi hương của phát nữ xộc vào mũi, còn cả thứ mềm mại…

Đới Đinh Vũ bỗng nhiên đứng bật dậy, toàn thân như bị sét đánh, liên tục lui mấy chục bước, mắt trợn tròn như hai cái đĩa.

Thành chủ… là nữ tử?!

Nữ tử không phải đều mềm mềm nhõng nhẽo, khóc lóc sướt mướt, không thể làm việc nặng, tóc dài não ngắn, chỉ am hiểu mấy việc vặt vãnh chốn khuê phòng sao? Sao có thể là… thành chủ được!

Chắc chắn thành chủ phải là nam tử rồi… Lúc trước không phải Đường phu nhân muốn gán ghép… Nam nữ kết thân mới càng thêm hợp lý chứ nhỉ?

Chắc chắn là nam tử mà… Bọn họ từng… Hình như chưa từng tắm chung, chèo thuyền chung, hắn đã mời nhiều lần nhưng cũng vô dụng…

Cho nên…

Liễu Chẩm Thanh tò mò tình huống, đi qua đi lại ngoài sân vườn gần đó, đột nhiên nghe được một tiếng thét chói tai “Aaaaa” vang tận trời, Liễu Chẩm Thanh giật mình tưởng có chuyện gì, liền thấy Đới Đinh Vũ đang vừa gầm rú như bị suy sụp vừa vượt nóc băng tường chạy khỏi phủ thành chủ.

Liễu Chẩm Thanh:??

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK