Không lâu sau, ba người đứng dậy cáo từ, lại phát hiện Hoắc Phong Liệt vẫn không nhúc nhích, không hề có ý đứng dậy tiễn khách.
“Ngươi không tiễn chúng ta à?” Hạ Lan nhịn không được lanh mồm lanh miệng hỏi.
Hoắc Phong Liệt nói: “Các ngươi tới lần đầu?”
Kỳ thật ba người đã quen đến độ có thể tự do ra vào phủ tướng quân rồi, nhưng không phải bây giờ ba người còn có chuyện muốn hỏi sao.
Bạch Tố đành phải cho một ánh mắt ám chỉ, liền thấy Hoắc Phong Liệt hơi nhíu mày, nhưng hắn vẫn đứng lên nói: “Liễu công tử chờ một lát.”
Liễu Chẩm Thanh đang định đợi bọn họ đi sẽ trở về nghe vậy đành tiếp tục ngồi đấy.
Mãi đến khi bốn người rời khỏi đình viện thì Hạ Lan mới nhịn không được kéo Hoắc Phong Liệt đang đẩy nhanh tốc độ đi như muốn tiễn họ sớm chút nào hay chút ấy đi lại, hắn nói: “Chiến Uyên, nếu không phải chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy thì hôm nay ta đã phải nghi ngờ ngươi là hàng giả đấy, sao ngươi lại như vậy?”
Hoắc Phong Liệt bị giữ chặt, khó hiểu quay đầu lại dò hỏi, một bộ không phát hiện ra chỗ nào có vấn đề.
“Cây.” Tần Dư đút tay vào tay áo, tóm tắt đơn giản mà rõ ràng.
“Huynh đệ à, y đã huỷ dung của chỗ ngồi yêu quý của ngươi đó.” Hạ Lan nói: “Vậy mà ngươi chẳng có xíu phản ứng nào?”
Bạch Tố cũng tò mò nhìn hắn.
Hoắc Phong Liệt bị chất vấn, trên mặt có chút không được tự nhiên, “Cây mà thôi.”
Ba người đều không khỏi nhìn Hoắc Phong Liệt chằm chằm, nói thế mà được à? Lúc trước là ai đã suýt thì mất khống chế đánh con cháu nhà quyền quý phải tàn phế hả?
“Nói như vậy… tức là từ trước tới giờ đều không phải do cây, mà là do người? Chẳng lẽ là chúng ta vẫn luôn hiểu nhầm?” Bạch Tố hỏi.
Hoắc Phong Liệt mặt không biểu tình gật đầu.
“Chúng ta đây… sau này cũng có thể leo cây chơi chứ?” Hạ Lan trợn mắt hỏi thử.
Hoắc Phong Liệt không nói gì, chỉ dùng đôi mắt đen kịt nhìn Hạ Lan.
Hạ Lan lập tức ra vẻ bi thương ghé lên vai Tần Dư, giả vờ tủi thân, “Ngươi thay đổi rồi, Chiến Uyên, Liễu Tiêu Trúc leo cây thì ngươi cho phép, ta leo thì lại không được?! Ta đã không còn là huynh đệ tốt nhất của ngươi nữa rồi ư?”
Tần Dư mất kiên nhẫn đẩy Hạ Lan ra, “Từ trước tới giờ ngươi đều không phải.” Nhưng thái độ của Hoắc Phong Liệt dành cho Liễu Tiêu Trúc đúng là kỳ quái.
Không chỉ có Tần Dư chú ý tới, Bạch Tố hiểu rõ Hoắc Phong Liệt nhất cũng sửng sốt hồi lâu. Ngoài chút ít bằng hữu quen thời niên thiếu như bọn họ ra, Hoắc Phong Liệt hầu như không kết giao thêm ai khác, như thể hắn không có chút hứng thú nào với thế giới này vậy, càng khỏi nói tới chuyện đối xử đặc biệt với một ai đó.
Nếu là vì ân tình thì giờ có chút thái quá.
Hoắc Phong Liệt trả lời chất vấn của Hạ Lan cho có lệ: “Liễu công tử là khách.”
Mọi người không tin, làm gì có chuyện hắn cố kỵ cái gọi là đạo đãi khách chứ.
Hoắc Phong Liệt hiển nhiên không muốn tốn nhiều thời gian với họ, coi như đã tiễn người xong, lập tức rời đi.
Ba người còn đang đứng ở cửa quay sang nhìn nhau.
“Ta không hiểu, ta thật sự không hiểu.” Hạ Lan cửa lớn phủ tướng quân, lắc đầu nói.
Tần Dư: “Có lẽ Chiến Uyên coi trọng Liễu Tiêu Trúc.”
Tần Dư nói mà doạ người ta chết khiếp, Hạ Lan sợ tới mức trợn tròn mắt, “Đùa à, hai năm đều làm lơ, nếu không phải có chuyện ngoài ý muốn thì Liễu Tiêu Trúc có thể vào phủ tướng quân chắc?”
“Y ở lại trong viện của Chiến Uyên, còn làm gãy cành liễu của hắn.” Tần Dư mặt vô cảm tàn nhẫn nói.
“Nhưng mà… nhưng mà, không phải Chiến Uyên đã có người mình thích sao?” Hạ Lan meo meo nhỏ giọng tám chuyện: “Bởi vì người nọ đã chết trận sa trường nên hắn mới không động tâm nữa, vì vậy vẫn luôn cự tuyệt người khác. Đến hoàng thượng tứ hôn cũng không chịu.” Bởi vậy bọn họ mới không dám nói đến chuyện người trong lòng trước mặt Hoắc Phong Liệt.
Tần Dư rất ghét bỏ hừ cười một tiếng “Hoá ra người của Cẩm Y Vệ đều dựa vào lời đồn để phá án, được mở mang đầu óc rồi.”
Hạ Lan nghẹn một chút, “Cái miệng này của ngươi… sớm muộn gì cũng cho ngươi ngậm miệng lại! Ngự Chu, ngươi nói xem!”
Bạch Tố là người quen biết Hoắc Phong Liệt sớm nhất trong ba người, nhưng giờ cậu cũng chỉ nhàn nhạt cười chứ không trả lời.
Mà lúc này Hoắc Phong Liệt đã về tới đình viện, đứng xa xa nhìn Liễu Chẩm Thanh đang an tĩnh ngồi trong đình phẩm trà, hắn hơi ngây ra, ánh mắt lại chuyển sang nhìn cây liễu, ngây ngốc hồi lâu mới đi tiếp.
Liễu Chẩm Thanh thấy hành động đó của Hoắc Phong Liệt thì không khỏi hiểu lầm, khẩn trương chỉ vào cái cây ở đằng xa, nói: “Hoắc tướng quân, cái này… Thật sự không cần ta bồi thường sao? Có phải giống cây quý báu gì không?”
“Không cần, cũng không phải giống gì quý báu, chỉ là ta… thích ở đó mà thôi.” Hoắc Phong Liệt rũ mắt ngồi xuống, ngữ khí nhàn nhạt.
Liễu Chẩm Thanh cười gượng, “Hoắc tướng quân cũng là người phong nhã.”
Hoắc Phong Liệt không trả lời, chỉ là yên lặng châm trà cho Liễu Chẩm Thanh.
“Hôm nay, Vân Từ cùng Vân Khiêm có làm phiền công tử hay không?”
Liễu Chẩm Thanh vội đáp: “Hai đứa nhỏ đều rất ngoan ngoãn đáng yêu, chúng ta cũng coi như hợp nhau.”
Có thể nói, Liễu Chẩm Thanh không đời này còn có thể thấy dáng vẻ lúc lớn lên của cặp long phượng, còn có thể làm trưởng bối tâm sự cùng chúng. Nói thật, đây là chuyện khiến y thoải mái nhật kể từ khi trở về tới giờ.
Nhìn Liễu Chẩm Thanh hơi cong khóe miệng, Hoắc Phong Liệt thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Ở đây có quen không? Lúc trước tiểu đồng bên người công tử đã được ta đưa vào nhà tù của Liễu gia, để hắn cùng quản gia của Liễu phủ cùng nhau chăm sóc cho Liễu lão gia, nếu công tử muốn có người thân cận hầu hạ, ta có thể nghĩ cách đưa hắn ra ngoài.”
Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, cảm thấy Hoắc Phong Liệt đối xử với mình cũng quá… thân thiện rồi, cho y tá túc còn hiểu được, vì muốn y có thể thoải mái sống ở đây mà còn muốn đưa người đã bị bắt lại ra ngoài, như vậy có chút khoa trương, Liễu Chẩm Thanh cũng không dám nhờ hắn việc lớn như vậy, trong lòng hồ nghi, mở miệng hỏi: “Nơi này được an bài rất tốt, không cần phiền phức thêm nữa, chỉ cần họ ở trong thiên lao không bị ngược đãi là được, hơn nữa ta tin họ không liên quan đến khoa cử, đợi điều tra rõ ràng là có thể thể được thả ra ngoài thôi.”
Liễu Chẩm Thanh thử thăm dò, kỳ thật y có rất nhiều nghi vấn với chuyện này, nhưng rất có khả năng mấy tên đầu óc bã đầu hồ đồ vì tiền tài mà lợi dụng đường kinh doanh của Liễu gia để làm ra chuyện gì đó, tuy có lẽ vẫn bị liên luỵ nhưng sẽ không phải tội chết.
“Công tử yên tâm, ba người bọn họ sẽ không có việc gì, nhưng khi nào sẽ được thả ra thì còn chưa biết được.” Bấy giờ Hoắc Phong Liệt mới nói toàn bộ tin tức mà hắn biết được ra.
Liễu Chẩm Thanh nghe không khỏi sửng sốt, “Vụ hành thích?! Vận chuyển đường sông!”
Nguyên Giác cho Liễu gia đổi thành gian lận khoa cử chẳng lẽ là muốn hạ thấp tội danh cho Liễu gia, bảo vệ Liễu gia.
Không… Không đúng, nếu đã liên quan đến phản tặc thì Nguyên Giác tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay.
Là để gióng trống khua chiêng bắt giữ, không để phản tặc hoài nghi, giống mười ngày điều tra vụ hành thích một cách qua loa, là để gây tê cho kẻ địch, tránh rút dây động rừng.
Tâm tư Liễu Chẩm Thanh chuyển mấy trăm lần, nhìn Hoắc Phong Liệt không do dự nói thẳng mọi chuyện cho y, y trực tiếp mở miệng nói: “Đúng là vận chuyển đường sông có vấn đề, nhưng ít nhất ông nội ta cùng đại bộ phận người Liễu gia đều không rõ ràng lắm.”
Hoắc Phong Liệt nhíu mày nghe Liễu Chẩm Thanh thuật lại quá trình y đột hiện ra vấn đề. Đột nhiên thần sắc khẽ biến hỏi: “Vậy công tử rời khỏi kinh thành là vì điều tra vận chuyển đường sông?”
Liễu Chẩm Thanh vừa nghe, tức khắc cạn lời, đây là trọng điểm sao? Sao lại liên tưởng đến đây rồi?
“Ta chỉ là định rời khỏi kinh thành về quê ở phía nam định cư mà thôi.” Liễu Chẩm Thanh bịa.
“Vì sao?” Hoắc Phong Liệt nhìn Liễu Chẩm Thanh chằm chằm, tựa hồ không tin.
Trong lòng Liễu Chẩm Thanh run lên, có chút kỳ quái nhìn Hoắc Phong Liệt, thầm nghĩ, người không biết còn tưởng Hoắc Phong Liệt không muốn y rời đi ấy chứ.
Hẳn là hắn hoài nghi y có dính líu tới phản tước, dù sao Hoắc Phong Liệt cũng không thể thực sự trợ giúp kẻ có liên quan tới phản tặc mà, đó là gia huấn của Hoắc gia.
“Nơi đó vốn chính là quê của ta, dù sao thanh danh của ta ở kinh thành cũng rất kém, còn mất trí nhớ, vậy đương nhiên nên đổi một nơi khác bắt đầu một cuộc sống mới rồi.” Liễu Chẩm Thanh tự nhiên nói.
“Vậy sao? Bắt đầu lại một lần nữa?” Hoắc Phong Liệt thấp giọng nhắc lại, biểu tình hơi phập phồng dần thu liễm lại.
Mà Liễu Chẩm Thanh cũng có chút tâm phiền ý loạn, phản tặc… Hiện tại y chỉ muốn phun ra một ngụm máu đen mà thôi, dính vào chuyện này rồi, y còn có thể được thả sao?
Vốn nghĩ có được một thân phận giả, thoát khỏi Liễu gia, tìm một nơi núi non tươi đẹp, một toà thành yên bình, rời xa tranh đấu, dùng tiền để sống những ngày tháng tiêu sái, y đã tin dựa vào năng lực của mình thì Liễu gia cùng quan phủ sẽ không thể tìm được y đâu, nhưng giờ lại thành đồng loã của phản tặc bị truy nã, con đường phía trước của y đúng là một mảnh u ám mà.
“Hoắc tướng quân, ta muốn hỏi, nếu… nếu Liễu gia thực sự có người liên luỵ vào…”
“Ta sẽ tự bảo vệ công tử chu toàn.” Hoắc Phong Liệt nói thẳng.
Liễu Chẩm Thanh ngẩn người, áp xuống nghi ngờ trong lòng, mở miệng đáp: “Đa tạ tướng quân, vậy còn những người có thể không hiểu rõ chuyện, hoàng thượng sẽ có thái độ thế nào?”
Tuy rằng nói đúng ra y cùng Liễu phủ không có tình cảm gì, nhưng không thiếu người đã đối xử với y không tệ, con người chẳng phải cỏ cây, y cũng hy vọng họ đều được bình an mạnh khoẻ.
Hoắc Phong Liệt không trả lời.
Liễu Chẩm Thanh xem như đã nhận được đáp án. Mấy nhân vật nhỏ bé còn có thể lén đánh tráo đi, nhưng người Liễu gia khó mà tránh được tội chết. Bản thân cũng chỉ là may mắn gặp được Nhị Cẩu ra tay cứu giúp mà thôi.
Liễu Chẩm Thanh không còn tâm tình nói thêm gì nữa, hết thảy chỉ có thể xem mệnh của Liễu gia, “Tướng quân, tại hạ có chút mệt, về trước.”
Hoắc Phong Liệt ngửa đầu nhìn y, ánh mắt lập loè, cuối cùng nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Liễu Chẩm Thanh đứng dậy rời đi, trong lòng nghĩ nếu cuối cùng kết quả tra được là vô trị bị người khác lợi dụng vậy còn có đường sống, nhưng nếu thật sự có người chủ động tham dự vào, dù có tâm làm phản hay một lòng mưu lợi thì số Liễu gia đã định. Nếu y vẫn là Liễu tướng gia quyền thế ngập trời, y còn có thể không từ việc xấu nào để che chở, nhưng giờ y chỉ là một người bình thường mà thôi, hơn nữa y cũng không có tư cách gì yêu cầu Hoắc Phong Liệt ra tay. Nhiều nhất cũng chỉ có thể mượn quyền thế của Hoắc Phong Liệt để đổi cho mình một thân phận trong sạch rồi rời khỏi kinh thành mà thôi.
Đi được một nửa, Liễu Chẩm Thanh cứ có cảm giác có người vẫn đang nhìn mình, quay đầu nhìn lại chỉ thấy trên đình hóng gió, Hoắc Phong Liệt đã đứng lên từ lúc nào, cứ vậy quay mặt về hướng y, phảng phất đang dõi mắt nhìn y.
Bởi vì khoảng cách hơi xa, Liễu Chẩm Thanh không thấy rõ vẻ mặt mà chỉ có thể thấy tư thái.
Hình như Nhị Cẩu không hề ngẩng đầu ưỡn ngực, bả vai sụp xuống, đầu cũng hơi rũ, hắn đứng một mình ở đó, có chút lẻ loi.
Liễu Chẩm Thanh thầm thấy quái dị, nhưng vẫn khách khí gật đầu, sau đó quay đầu trở về Tuyết Nhứ viện.
Ngày kế cặp long phượng lại tới chơi với y, sau tình huống cùng chung hoạn nạn hôm qua, hai người có vẻ càng thêm thân cận với Liễu Chẩm Thanh. Bời có hai người làm bạn, Liễu Chẩm Thanh cũng bớt buồn bực. Dò hỏi mới biết, sáng sớm hoàng thượng đã triệu Hoắc Phong Liệt vào cung, xem ra sự tình có tiến triển.
Trong đại điện, Nguyên Giác trực tiếp đưa cho Hoắc Phong Liệt một hổ phù.
Hoắc Phong Liệt vừa nhận đã rõ. “Bệ hạ để ta mang binh vào nam?”
“Không, là để ngươi cải trang vi hành, hổ phù này là để ngươi điều binh lúc mấu chốt.”
Hoắc Phong Liệt nhíu mày, “Nếu là tra khoa cử, không cần dùng tới quân đội, bệ hạ là muốn ta tróc nã phản tặc?”
“Chiến Uyên, ngươi trường kỳ không ở kinh thành, cũng không để ý tới chuyện triều chính, đại khái không biết tình huống phía nam giàu có và đông đúc đâu nhỉ.” Nguyên Giác cười lạnh: “Thuế bạc, cứu tế, quân lương cùng cơ sở hạ tầng, đâu đâu cũng có vấn đề, rất nhiều khoản tiền đều biến mất một cách khó hiểu. Mới đầu ta còn cho rằng chỉ là tham ô bình thường mà thôi, định bụng sẽ giải quyết dần, nhưng lại cứ thấy thiếu thiếu. Mà sau lễ đại điển mùa xuân, ta đã phát hiện ra có chỗ không đúng. Tan dư phản tặc của Tam vương đã sớm thành điêu tàn, ai đang ở sau lưng lợi dụng mạng lưới nhân mạch khổng lồ cùng tiền tài để trợ giúp chúng, đây mới là trọng điểm, sau lưng chắc chắn còn một bàn cờ lớn. Dù là ai đang liều chết đánh cờ cùng trẫm thì tiền cược cũng chính là cái ngôi vị hoàng đế trẫm đang ngồi này!”
Sắc mặt Hoắc Phong Liệt khẽ biến, cái chết của người nọ cũng chỉ có thể lấy tám chín năm bình yên thôi sao?
Nguyên Giác vuốt ve ngọc ban chỉ che cơn giận của mình, “Chiến Uyên, gần đây ta tính toán, nếu để kệ cho chúng tiếp tục, thì nơi xảy ra vấn đề trước tiên sẽ là quân lương, sang năm Hoắc gia quân các ngươi ta không nuôi nổi nữa rồi, không có Hoắc gia quân giúp ta bảo vệ giang sơn, ta sẽ bị dồn vào đường cùng, ta biết nơi các ngươi bảo vệ nếu không có tiền thì sẽ đói sẽ rét thế nào.”
Năm đó hai người cùng nhau trốn trở về gặp được Hoắc gia quân tới hộ tống, dù là hoàn cảnh có kém hơn lúc làm con tin thì Nguyên Giác cũng đã trải qua rồi, đương nhiên sẽ không cắt giảm quân lương trong thời bình. Nhưng thuộc hạ lại tìm đủ lý do để nói không có tiền.
Hiện tại nghĩ đến, những tên phản đồ đó đều dùng tiền của Đại Chu để nuôi loạn thần tặc tử.
“Thích khách, phản tặc phía nam, nội gián triều đình, trẫm một tên cũng không thể buông tha. Chiến Uyên, tình huống phía nam có lẽ còn nghiêm trọng hơn tin tức ta nhận được, rắc rối khó gỡ, ăn sâu bén rễ, cần phải có quyền lực rất lớn mới lay động được, quyền lực như vậy giao cho ai trẫm cũng không yên tâm. Trẫm không tin người khác, chỉ tin ngươi, ngươi cải trang vi hành một đường điều tra, nếu có thể làm rõ thì làm rõ, nếu không thể… Hoắc Phong Liệt nhận lệnh, binh lực của các châu phủ vùng duyên hải phía nam tuỳ ý cho ngươi đều động, gặp địch giết địch, gặp tặc giết tặc, trả lại bầu trời quang cho phía nam. Tiền trảm hậu tấu, hoàng quyền đặc biệt cho phép.”
Hoàng đế nhất ngôn cửu đỉnh, nói đầy khí phách
Hoắc Phong Liệt lập tức lĩnh mệnh.
“Bệ hạ, Liễu gia?”
Nguyên Giác hoàn toàn trầm tĩnh nói đại sự, không ngờ Hoắc Phong Liệt còn quan tâm chút chuyện nhỏ này của Liễu gia, có chút ngoài ý muốn nhìn hắn.
“Hạ Tông đã nghĩ cách thẩm vấn, người Liễu gia ở kinh thành này đều chẳng hay biết gì, tội chết có thể miễn, nhưng đường vận chuyển trên sông kia vẫn phải điều tra. Để tránh làm bại lộ kế hoạch, bọn họ vẫn phải bị giam lại, ngươi mang theo tiểu công tử kia đi, đừng rêu rao.”
Hoắc Phong Liệt gật đầu, đang định cáo lui.
Đột nhiên, Nguyên Giác mở miệng nói: “Những tin tức điều tra được ta sẽ phái người giao cho ngươi, đến lúc đó hẳn ngươi sẽ nhìn ra, rất nhiều chuyện có lẽ có liên quan đến những vấn đề y để lại năm đó.”
Bước chân Hoắc Phong Liệt khựng lại, nghe thấy Nguyên Giác chậm rãi nói: “Đừng bị ảnh hưởng.”
Hoắc Phong Liệt ngẩng đầu nhìn về phía Nguyên Giác ngồi trên cao, “Bệ hạ cảm thấy y thực sự làm ra những việc đó sao?”
Nguyên Giác ánh mắt lập loè, “Năm đó ta gần như không thể khống chế quyền lực, đều nghe theo y, ta cũng không rõ đến cùng tại sao y lại làm những chuyện đó, ta tin tưởng y, nhưng chuyện y đã làm không thể coi như không tồn tại.” Nguyên Giác hít sâu một hơi, vẻ mặt đau thương, “Dù sao người đã không còn nữa, nói nữa cũng chẳng được gì, có lẽ lần này vào trong nam ngươi sẽ biết rõ hơn một chút.”
Hoắc Phong Liệt khom mình hành lễ, xoay người rời đi.
Đợi đến khi Hoắc Phong Liệt đã rời khỏi, thái giám tâm phúc tiến lên đổi trà.
Nguyên Giác trầm giọng nói: “Trẫm an bài, ngươi thấy thế nào?”
“Bệ hạ, nô tài nào dám có ý kiến gì, nhưng phía nam nhiều chuyện như vậy, lại không thể để ai biết bệ hạ đang điều tra, có lẽ chỉ có mình Trấn Quốc đại tướng quân mới có thể xử lý được thôi, nhưng mà… giao cho tướng quân quyền lực lớn như vậy, sợ là sẽ có rất nhiều người nói tướng quân công cao chấn chủ.”
“À, ngươi không hiểu, mọi người đều không hiểu, một nhân tài có năng lực để có công cao chấn chủ, nhưng lại không hề không có dục vọng cầu sinh mới là người trẫm có thể thực sự tin tưởng.” Vẻ mặt Nguyên Giác hơi biến đổi, chẳng qua lần này gặp mặt, ánh mắt huynh đệ tốt của hắn hình như có chút khác.
Hoắc Phong Liệt đi không lâu, hoàng thượng liền lên triều nổi trận lôi đình, muốn tra rõ án gian lận khoa cử.
Diễn một hồi, chỉ định tổ điều tra xuống phía nam tra xét cho người ngoài thấy. Dựa theo lời đề cử của Hoắc Phong Liệt, Hạ Lan đã nằm trong danh sách được chọn, bên Đông Xưởng cũng chọn Tần Dư.
Mà Hoắc Phong Liệt trở về thì liền tới tìm Liễu Chẩm Thanh để nói chuyện này.
Liễu Chẩm Thanh chau mày, “Lấy danh là điều tra án gian lận khoa cử làm rối loạn kỷ cương, vào phía nam điều tra phản tặc.” Sau đó y phản ứng lại, khiếp sợ hỏi: “Ngươi nói thẳng chân tướng với ta như vậy được sao? Đây là chuyện có thể tuỳ tiện nói ra sao?”
Hoắc Phong Liệt: “Có liên quan đến ngươi, nói cho ngươi hiểu rõ tình huống có lợi cho chúng ta.”
Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, trong lúc nhất thời không xử lý được thông tin, nếu Liễu gia đã xem như giữ được mạng thì không còn liên quan gì tới y nữa rồi, y cảm thấy mình hoàn toàn có thể để Hoắc Phong Liệt mang y ra khỏi thành trước khi hắn đi, sau đó y có thể yên tâm mai danh ẩn tích.
Nhưng ngay khi Liễu Chẩm Thanh định mở miệng dò hỏi thì Hoắc Phong Liệt trực tiếp tuyên bố: “Bởi vì muốn ra đường vận chuyển trên sông của Liễu gia nên công tử sẽ đi cùng ta.”
Liễu Chẩm Thanh: “Cái gì!”
“Hơn nữa để công tử ở lại kinh thành một mình không an toàn.”
Liễu Chẩm Thanh: Không không không, ta có thể cao chạy xa bay mà.
Chỉ là đối mặt với đôi mắt đen nhánh của Hoắc Phong Liệt, hình như y lại không thể nói ra lời “vô lương tâm” như vậy được, dù sao đối phương cũng đã giúp Liễu gia.
Cùng lúc đó, một chiếc xe ngựa lảo đảo lắc lư đi tới cửa thành thì bị ngăn lại.
“Phu nhân, kinh thành hình như có giới nghiêm, phải nghiêm túc kiểm tra thân phận.” Hạ nhân trên xe ngựa bẩm báo.
Rất nhanh đã có mội lệnh bài đen nhánh được quăng ra ngoài, mặt trên khắc một chữ “Hoắc” đầy khí phách.
“Phiền quá, lại xảy ra chuyện gì vậy nhỉ?” Một giọng nữ thiếu kiên nhẫn cũng theo đó truyền ra ngoài.
“Hình như là gian lận khoa cử……”
“Chậc, vô dụng, có mỗi việc khảo thí thôi cũng quản lý không nổi.”