Mục lục
Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vẻ mặt của Hoắc Phong Liệt cứng đờ, há mồm muốn giải thích lại biết Thanh ca thông minh như vậy, hẳn là sẽ không thể bị hắn lừa.

Thanh ca sẽ nổi giận nhỉ, dù sao Thanh ca là người thích tự do, ghét nhất là bị người khác theo dõi. Bản năng của hắn có thể cảm nhận được điều này, so với việc hắn không màng tới ý muốn của Thanh ca mà cứ muốn thân cận như vừa rồi thì việc này sẽ còn khiến tx giận hơn.

Nhưng không theo dõi y thì sao hắn có thể yên tâm được.

“Đúng…” Hoắc Phong Liệt vừa định xin lỗi, tuy rằng dù có xin lỗi thế nào thì hắn vẫn sẽ làm như vậy, nhưng hiện tại thì cứ xin lỗi trước đã. 

Mà không đợi Hoắc Phong Liệt mở miệng, đã bị Liễu Chẩm Thanh hung hăng gõ lên đầu cái bộp.

Liễu Chẩm Thanh vừa tức giận lại buồn cười nhìn Hoắc Phong Liệt, “Ta cũng không biết đệ còn biết dùng trò này đấy, sao mà đệ làm được vậy? Phần lớn thời gian ta đều đi trên đường, là những hộ vệ kia sao? Họ về là Hoắc đại ca tìm cho ta, vốn dĩ là xuất thân từ Hoắc gia nhà các ngươi, nghe lệnh ngươi cũng hợp lý, nhưng khi ta còn ở kinh thành, bình thường ta chỉ dẫn theo Liễu Kiều thôi mà, đệ…”

Hoắc Phong Liệt che trán, ngây ngốc nhìn Liễu Chẩm Thanh không nổi giận như hắn đã tưởng. Thấy y nghi hoặc, hắn vội nói: “Hạ Lan, Tần Dư, Bạch Tố, bọn họ là bằng hữu của ta…… còn có cả Nguyên Giác.”

“Ồ, Đông Cung, Cẩm Y Vệ, Đông Xưởng, còn có cả Bạch Du ở bên cạnh ta nữa, tiểu tử nhà ngươi thế mà còn có kiểu…” Liễu Chẩm Thanh hiểu ra, khiếp sợ không thôi.

Dù sao thì Nhị Cẩu trong ấn tượng của y tuy văn võ song toàn nhưng đã được bọn họ bảo vệ cực kỹ, vẫn luôn là một đứa em trai mà, cho nên tư tưởng hẳn phải vẫn luôn đơn thuần mới đúng, dù sau đó có bày tỏ với y rồi làm ra một số hành vi mang tính xúc động cực đơn thuần thì cũng chỉ như đứa trẻ khóc lóc la lối ăn vạ mà thôi, tuy rằng đã khiến Liễu Chẩm Thanh giận không chịu nổi, nhưng sau khi mọi chuyện kết thúc lại luôn khiến y có cảm giác bất lực, không thể so đo tiếp với Nhị Cẩu được.

Cho nên Liễu Chẩm Thanh hoàn toàn không hề nghĩ tới sẽ có một ngày Hoắc Phong Liệt lại lặng yên không tiếng động bố trí thiên la địa võng bao vây y như vậy, khiến nhất cử nhất động của y đều không thể trốn thoát khỏi mắt hắn. Mà bản thân bị theo dõi như vậy, suốt hai năm lại không hề mảy may phát hiện. Tự như có cảm giác bản thân không phải đối thủ của người trước mắt.

Việc này khiến Liễu Chẩm Thanh chịu một cú sốc lớn, vị trí giai cấp trên dưới bị đảo lộn hoàn toàn khiến y cảm thấy người trước mắt này thật là xa lạ, còn xa lạ hơn cả cảm giác của y khi thấy sự biến hóa của hắn về vẻ ngoài cùng khí chất lúc mới gặp lại.

Vốn y đã nâng niu Nhị Cẩu trong lòng bàn tay, cũng tương đương với cảm giác hoàn toàn nằm trong sự kiểm soát của mình, mà hiện tại lại cảm thấy bản thân như bị túm chặt gáy. Khiến y nhận thức rõ được rằng Nhị Cẩu đã trưởng thành rồi, có thể ngồi ăn cùng y được rồi, không còn là chó con cứ lẽo đẽo theo sau y nữa.

Kết luận này đánh một đòn cực mạnh vào nhận thức của Liễu Chẩm Thanh, khiến y nhất thời chỉ có thể trơ mắt nhìn Hoắc Phong Liệt, không biết nên phản ứng thế nào.

Mà Liễu Chẩm Thanh như vậy đương nhiên khiến Hoắc Phong Liệt thêm bất an, hắn vội vã duỗi tay bắt lấy hai tay Liễu Chẩm Thanh, nói: “Thanh ca, xin lỗi, huynh… huynh đừng giận ta, ta chỉ là… ta chỉ là không thể không thèm nghĩ tới huynh, ta muốn biết mọi chuyện về huynh, ta… ta không giải thích nữa, nếu huynh giận thì cứ đánh ta đi, vẫn chưa hết giận thì hãy để Liễu Kiều đánh ta, ta tuyệt đối sẽ không đánh trả.”

Khi Hoắc Phong Liệt nói chuyện, ghé lại cực kỳ gần, Liễu Chẩm Thanh nhìn rồi đột nhiên trên mặt khô nóng, ẽo ràng hôn cũng đã hôn rồi, lại không biết tại sao khoảng cách gần gũi lúc này lại khiến Liễu Chẩm Thanh cảm thấy không được tự nhiên đặc biệt là sự thâm tình trong mắt Hoắc Phong Liệt, khiến y không dám nhìn thẳng, muốn né tránh. 

Thật ra… thật ra y cũng không quá tức giận, chỉ là tự nhiên có chút… có chút cảm thấy đây mới là chuyện hiển nhiên.

Liễu Chẩm Thanh mất tự nhiên duỗi tay đẩy đẩy ngực Hoắc Phong Liệt, giữ khoảng cách mà y có thể hít thở bình thường, “Đánh đệ, đương nhiên là phải đánh đệ rồi, đợi vết thương của đệ lành hẳn xem ta có đánh đệ không!”

Hoắc Phong Liệt sửng sốt, tựa hồ có chút không dám tin phản ứng của Liễu Chẩm Thanh, đương nhiên hắn cũng thông minh, hiểu được có vẻ Liễu Chẩm Thanh không thật sự nổi giận, trong lòng lập tức tràn đầy hy vọng. Hắn đột nhiên đưa tay bắt lấy tay Liễu Chẩm Thanh đang đặt trên ngực mình.

Liễu Chẩm Thanh giật mình, lại bị Hoắc Phong Liệt kéo cho ngồi không vững, thiếu chút nữa đã ngã nhào vào lòng người nào đó.

Liễu Chẩm Thanh dùng một cái tay khác chống đỡ thân thể, căm tức liếc mắt lên.

Lại thấy hai mắt Hoắc Phong Liệt thâm trầm như biển, hỏi: “Thanh ca, vậy có thể trả lời câu hỏi của ta không?”

Câu hỏi, câu hỏi gì… à… hỏi những gì y làm hai năm nay có liên quan đến Hoắc Phong Liệt không.

Cái này y trả lời thế nào được chứ.

Hai năm không liên lạc, mới đầu Liễu Chẩm Thanh còn cho rằng Hoắc Phong Liệt sẽ dần quên đi phần tình cảm không nên có này, y phải vui vẻ cất giữ khối rubik bằng ngọc cho cẩn thận, nhưng đáy lòng y có một giọng nói cứ luôn thì thầm với y rằng, người nọ đã mổ ngực moi tim ra cho y xem rồi, dù không thể đáp lại thì cũng phải tôn trọng.

Cho nên trước khi hoàn toàn xác định được tình cảm của Hoắc Phong Liệt, y vẫn không tháo ra, chỉ là vì tôn trọng hắn, mà không thành thân cũng là xuất phát từ lý do này.

Từ giây phút y được Hoắc Phong Liệt thổ lộ rồi hứa hẹn, y đã bị trói buộc rồi.

Tới nơi này, bị hắn đụng chạm, lại biết được sự thật đã xảy ra suốt hai năm này, Liễu Chẩm Thanh chỉ cảm thấy như thể chuyện chưa có kết cục nhưng đã có đáp án vậy, khiến thân thể trở nên nhẹ nhàng. Nhưng mà y…

“Ta cũng không biết…… Mấy năm nay bận rộn, thực ra cũng chưa từng suy xét quá nhiều.” Liễu Chẩm Thanh thản nhiên nói, lời nói cũng là sự thật.

Trong mắt Hoắc Phong Liệt lóe lên chút thất vọng, nhưng rất nhanh sau đó mặt mày đã tươi tỉnh hơn, ánh mắt dịu dàng mà kiên định nhìn Liễu Chẩm Thanh nói: “Thanh ca, dù huynh có nghĩ như thế nào, ta chỉ muốn để huynh biết, hai năm không gặp, tình cảm của ta dành cho huynh không giảm mà chỉ có tăng, ta biết đời này không phải là huynh thì không được, nếu huynh có người mình yêu thích, ta ắt sẽ không dây dưa, ta sợ nhất là khiến huynh chán ghét ta, nhưng nếu huynh không yêu thích ai, vậy ta…”

Ánh mắt Hoắc Phong Liệt dần dần trở nên sắc bén hơn, “Vậy ta cũng không buông tay.”

Liễu Chẩm Thanh bị nhìn chằm chằm mà phát hoảng, tự dưng y có cảm giác, nếu đã hai năm mà cũng không thể thuyên giảm thì có lẽ sau này cũng không thể giảm bớt đi được. Trong lòng tự dưng lóe lên suy nghĩ mặc kệ, dù sao cũng bị dây dưa, hay là cứ thỏa hiệp đi.

Đang lúc y còn miên man suy nghĩ, người nào đó đã nhịn không được nữa, sua khi thổ lộ, cảm xúc dạt dào, trực tiếp sấn tới muốn hôn, lại bị Liễu Chẩm Thanh nhanh tay lẹ mắt ẩn ra.

“Đừng được voi đòi tiên!” Liễu Chẩm Thanh cả giận nói. Sao lại thế này nhỉ, trước kia đều là y trêu chọc người khác, sao bây giờ lại bị người khác trêu chọc ngược lại rồi? Rốt cuộc đã để xảy ra vấn đề ở đâu chứ.

Hoắc Phong Liệt tủi thân nhìn y, như thể đang nói, huynh đang ở ngay trước mắt ta, sao ta có thể nhịn được.

Chọc Liễu Chẩm Thanh tức điên, nhưng ngay sau đó, Liễu Chẩm Thanh lại cảm thấy không đúng, cái tay đang đè lên môi hắn lại thuận thế sờ sờ lên má, Hoắc Phong Liệt lập tức trừng lớn hai mắt, kích động ra mặt.

“Thanh……”

“Đệ phát sốt rồi, nhiệt độ cao đến vậy.”

Hoắc Phong Liệt sửng sốt, tức khắc đảo mắt, oán giận nói: “Lúc tới đã phát sốt rồi, huynh vẫn luôn không để ý đến ta sao?”

Liễu Chẩm Thanh nhớ lại một chút, mặt lập tức nóng lên, là lúc hôn môi với cái kia… Hình như đúng là trong khoang miệng nóng ran, chỉ là khi đó y đâu còn có thể để ý nhiều như vậy chứ, vừa rồi băng bó cho hắn cũng chỉ mải để ý tình trạng vết thương. Giờ nghĩ lại, vết thương nặng như vậy, sao có thể không phát sốt chứ.

Liễu Chẩm Thanh lườm nguýt Hoắc Phong Liệt một cái, “Là ta bảo đệ bị sốt mà vẫn tới đây sao?” Đè trán Hoắc Phong Liệt bắt hắn nằm xuống, ban đầu còn muốn đuổi hắn đi cơ, giờ thì hay rồi, chỉ có thể để hắn ngoan ngoãn dưỡng thương thôi.

“Nằm xuống cho ta.” Liễu Chẩm Thanh tức giận nói.

“Vậy Thanh ca không thể rời khỏi xe ngựa, phải ở cạnh ta, nếu không ta tới đây cũng vô nghĩa.”

Liễu Chẩm Thanh giơ tay gõ đầu hắn, sau đó lấy khăn tay bọc mọt viên đá lại chườm trán cho hắn để hạ nhiệt vật lý.

Chẳng được bao lâu, Hoắc Phong Liệt đã mơ màng chực ngủ, “Thanh ca, ta cảm thấy thân thể lạnh.”

“Bình thường, ngủ đi là ổn.”

“Những lúc thế này… có phải nên có gì đó ôm để sưởi ấm không?”

“Nếu đệ không muốn ngủ thì cút ra ngoài cho ta.”

Liễu Chẩm Thanh mặc kệ hắn, nhưng mà người nào đó vẫn vươn tay nắm chặt lấy cổ tay Liễu Chẩm Thanh, Liễu Chẩm Thanh ngồi một bên mất kiên nhẫn nhìn qua, lại thấy người nào đó đã nhắm hai mắt, khuôn mặt trắng bệch bệnh trạng, khóe miệng cong cong, cuối cùng Liễu Chẩm Thanh cũng không rút tay lại.

Xe ngựa còn phải đi thêm ba ngày nữa, ba ngày này, Liễu Chẩm Thanh cho Hoắc Phong Liệt dùng thuốc liều mạnh, để hắn ngoan ngoãn dưỡng thương, cho nên đa số thời gian là hôn mê, thỉnh thoảng lúc hạ trại qua đêm bên ngoài, có quan viên tới hỏi Liễu Chẩm Thanh có muốn nghỉ ngơi trong lều không, Liễu Chẩm Thanh lại nhìn Hoắc Phong Liệt ở bên cạnh thì cũng chỉ có thể từ chối, tiếp tục đợi trên xe ngựa với Hoắc Phong Liệt.

Y thường xuyên nhìn Hoắc Phong Liệt đang hôn mê mà ngẩn người ngây ngốc, cứ thế suốt mấy canh giờ, đến khi lấy lại tinh thần rồi phát hiện tình trạng của bản thân, lại cảm thấy không hề giống mình chút nào.

Ban đêm khi ngủ, thỉnh thoảng y tỉnh dậy lại thấy mình đang nằm trong lòng Hoắc Phong Liệt, cũng không biết lúc tên nhãi này tỉnh ngủ có lén làm gì với y không, dù sao trong mơ y luôn cảm thấy kỳ quái, tỉnh lại thì môi cũng tê tê nhức nhức, Liễu Chẩm Thanh đã chết lặng đến độ lười không muốn so đo.

Vào một buổi sáng sớm, nghe được tiếng vó ngựa dồn dập, vén rèm lên nhìn ra ngoài. Thấy ở xa xa có giọng nói quen thuộc hô lớn gọi: “Chẩm Thanh!”

Hoắc đại ca tự mình ra khỏi thành hai mươi dặm nghênh đón, không ngờ lại gặp được nhị đệ nhà mình ở đây, nghe nói hắn vừa rời chiến trường đã chạy đến đón người, cũng không báo một tiếng, Hoắc Phi Hàn giận muốn răn dạy, nhưng niềm vui gặp lại huynh đệ tốt sau thời gian dài xa cách vẫn chiếm thế thượng phong, hắn cũng buông tha cho nhị đệ không quy củ.

Hắn kéo Liễu Chẩm Thanh lên định đưa theo y cưỡi ngựa chạy biến đi.

“Làm gì đấy?” Liễu Chẩm Thanh còn chưa kịp ôn chuyện thì đã nghe thấy Hoắc Phi Hàn kích động nói: “Nhược Nhược sắp sinh rồi, nàng ấy bảo ta mau chóng tới đón ngươi về.”

“Cái gì? Sắp sinh, ngươi còn tới đón ta, phu thê các ngươi thật là… Mau mau, đừng cưỡi con ngựa này nữa, Kiều Kiều, đưa ta bay đi!”

“Thanh ca, ta có thể……”

“Đệ có thể cái chó gì, vết thương còn chưa lành đâu, ngươi đi theo đoàn, Hoắc đại ca, chúng ta đi!”

Hấp tấp đuổi tới, không kịp ngắm nghía phủ tướng quân mới xây thì đã bị đưa vào viện chính, bà đỡ ra ra vào vào, bên trong truyền đến tiếng quát tháo của Lê Tinh Nhược.

Người mạnh mẽ như Hoắc Phi Hàn nghe tiếng cũng tái nhợt cả mặt, hai chân nhũn ra, nắm chặt lấy tay Liễu Chẩm Thanh nói: “Sẽ không sao đâu nhỉ, hình như Nhược Nhược đang rất đau.”

Liễu Chẩm Thanh nhìn thấy tình cảnh này thì thật ra cũng thấy hoảng, nhưng giờ y không thể không an ủi. “Hoắc đại ca, huynh ra trước cửa sổ bên cạnh chỗ sư muội nói chuyện đi, động viên cô ấy!”

“Đúng đúng đúng……” Hoắc Phi Hàn không được phép vào phòng, chỉ có thể gọi hai tiếng bên cửa sổ.

Không biết tn đang mắng cái gì, hô: “Sư huynh đâu!”

Liễu Chẩm Thanh nhanh chóng tiến tới nói: “Sư muội, ta đây.”

Bên trong yên lặng một lát rồi lại nghe được tiếng Lê Tinh Nhược kêu đau.

Mãi đến khi Hoắc Phong Liệt đã về đến nơi, một tiếng khóc nỉ non đánh vỡ bầu không khí căng thẳng.

Cặp song sinh một trai một gái đã được sinh ra.

Trong phòng, Hoắc Phi Hàn cùng Liễu Chẩm Thanh mỗi ngày ôm một đứa mà dỗ, Lê Tinh Nhược mệt mỏi nằm trên giường nhìn, Hoắc Phong Liệt đứng bên cạnh Liễu Chẩm Thanh.

Cuối cùng Liễu Chẩm Thanh cũng vui vẻ cười nói với Hoắc Phong Liệt: “Nhị Cẩu, lạ thật đấy, ta cảm thấy đứa cháu gái này giống đệ lúc nhỏ nhất.”

Liễu Chẩm Thanh đã từng bế Hoắc Phong Liệt lúc sơ sinh, nhớ lại cảnh tượng lúc đó, ánh mắt của Liễu Chẩm Thanh cũng trở nên mềm mại.

Sắc mặt Hoắc Phong Liệt lại khẽ thay đổi, không vui lắm khi Liễu Chẩm Thanh nhớ lại chuyện lúc đó, nhìn dáng vẻ dỗ dành hai đứa nhỏ của Liễu Chẩm Thanh, ánh mắt cũng dần trở nên ảm đạm.

Thật ra trước mặt người khác hoặc cả đại ca đại tẩu, Hoắc Phong Liệt rất ít khi để lộ cảm xúc, thậm chí vẻ mặt cũng không thay đổi nhiều, nhưng Liễu Chẩm Thanh vẫn là người đầu tiên nhận ra cảm xúc của Hoắc Phong Liệt đã trùng xuống.

Đến khi trả hai đứa bé về nghỉ ngơi cùng mẹ, Liễu Chẩm Thanh quay đầu sang thì phát hiện đã không thấy Hoắc Phong Liệt đâu nữa, đi ra ngoài đình viện lại thấy Hoắc Phong Liệt đang cô đơn đứng dưới tàng cây, đi tới nói: “Đợi ở đây làm gì? Quay về tiếp tục dưỡng thương.”

Hoắc Phong Liệt vừa muốn nói chuyện, lại nhìn thấy Hoắc Phi Hàn đi ra.

“Phong Liệt, sắp xếp cho những sứ thần khác ở dịch quán, Chẩm Thanh thì ở lại nhà mình, dọn vào…”

“Viện của ta có phòng trống.” Hoắc Phong Liệt trực tiếp chen lời.

Hoắc Phi Hàn cứng đờ, xấu hổ nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh, Liễu Chẩm Thanh nhíu mày theo bản năng, vừa định từ chối thì lại nhìn thấy cảm xúc trầm thấp của Hoắc Phong Liệt, nghĩ ở cùng một viện thôi thì cũng không có gì to tát, cũng không phải chung một phòng, y còn có Liễu Kiều đi theo mà.

Thấy Liễu Chẩm Thanh không phản đối, Hoắc Phi Hàn liền thuận nước đẩy thuyền. “Lát nữa tới tìm ngươi.”

Liễu Chẩm Thanh gật đầu đồng ý.

Đi vào viện thì đập vào mắt chính là cây liễu quen thuộc, bố cục không giống viện của Hoắc Phong Liệt trong phủ tướng quân ở kinh thành mà lại giống Tuyết Nhứ Viện chuyên để dành cho y ở lại.

Liễu Chẩm Thanh cùng Liễu Kiều được đưa tới một căn phòng, sau khi bước vào thì càng thêm sợ hãi ngây người.

“Đệ biết trước ta sẽ tới sao?” Vì sao trang trí bày biện trong phòng cũng giống y hệt?

“Một năm trước khi xây đã sắp xếp bố cục như vậy rồi.” Hoắc Phong Liệt trầm giọng nói.

Hô hấp của Liễu Chẩm Thanh lỡ một nhịp, không chỉ là bố cục, đến cả huân hương trong phòng cũng là loại y thường hay dùng, Hoắc Phong Liệt là bất chợt biết tin y tới nên mới đi đón, hoàn toàn không thể báo trước để hạ nhân chuẩn bị sẵn được, cho nên hết thảy đều là dáng vẻ thường ngày, cảm giác được mọi người đặt trong lòng một cách triệt để này khiến y thấy không được thoải mái.

Liễu Chẩm Thanh để Liễu Kiều đi cất hành lý, thuận tiện lấy đồ về, sau khi ngồi xuống, Hoắc Phong Liệt quen tay rót trà cho Hoắc Phong Liệt.

Lúc này Liễu Chẩm Thanh mới mở miệng nói: “Sao đệ lại không vui? Có cháu trai cháu gái, không phải nên thấy vui sao?”

Động tác của Hoắc Phong Liệt cứng đờ, lúc này mới ngồi xuống nhìn Liễu Chẩm Thanh nghiêm túc nói: “Thanh ca… huynh… huynh muốn có con không?”

Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, trong lòng hiểu rõ, “Muốn chứ.”

Vẻ mặt của Hoắc Phong Liệt cứng đờ, từ khi gặp lại đến lúc này, Liễu Chẩm Thanh chưa từng thấy Hoắc Phong Liệt vẻ mặt khổ sở như vậy lần nào, như thể y đã vô hình trung chém một nhát dao lên tim Nhị Cẩu vậy.

Lồng ngực của Liễu Chẩm Thanh co rụt lại, quả nhiên, y không thể chịu đựng vẻ mặt như vậy của Nhị Cẩu, y sẽ thấy rất đau lòng. Bất đắc dĩ thở dài nói: “Không phải đã có rồi sao? Vân Từ Vân Khiêm chẳng khác nào con của ta cả, tính tình đại ca đại tẩu của đệ thế kia sao có thể dạy dỗ con trẻ chứ, chắc chắn sẽ cần ta giúp nuôi nấng dạy bảo… Có hai đứa nhóc này đã đủ để ta bù đầu rồi.”

Vẻ mặt Hoắc Phong Liệt thay đổi mấy hồi, đột nhiên duỗi tay bắt lấy tay Liễu Chẩm Thanh, Liễu Chẩm Thanh chậc một tiếng rụt tay lại: “Đừng nghịch!”

Hoắc Phong Liệt có chút kích động, đang muốn nói cái gì đó thì Liễu Kiều đã đặt một cái hộp gỗ rất dài lên bàn.

Liễu Chẩm Thanh vỗ vỗ hộp gỗ nói: “Tuy rằng đã bỏ lỡ, nhưng đây là quà sinh nhật 18 tuổi của đệ, xem thử đi, có thích không.”

Hoắc Phong Liệt sửng sốt, mở hộp ra nhìn, đập vào mắt là một thanh bảo kiếm đen thuần.

Hoắc Phong Liệt lập tức cầm lấy, rút kiếm ra nhìn, khẽ xoẹt một tiếng, hai mắt Hoắc Phong Liệt sáng ngời, hắn biết là kiếm tốt, cùng nguyên vật liệu với thanh bảo kiếm mà Thanh ca đã tặng huynh trưởng nhiều năm trước, khi đó hắn đã muốn nó rồi.

Hoắc Phong Liệt hí hửng nhảy ra ngoài, múa kiếm một bài trong sân, khiến Liễu Kiều đứng một bên nhìn cũng nhiệt huyết sôi trào, muốn tiến lên so hai chiêu.

Nhưng Hoắc Phong Liệt lại nhanh chóng thu kiếm, nhìn Liễu Chẩm Thanh đang đứng ở cửa nhìn mình.

“Thế nào…” Liễu Chẩm Thanh định hỏi han.

Kết quả Hoắc Phong Liệt lại nhào tới ôm chặt lấy Liễu Chẩm Thanh, không đợi người kia lên tiếng đã đỡ ót Liễu Chẩm Thanh, hôn lấy y.

Liễu Kiều đứng cạnh ngây ngốc nhìn rồi xoay đầu đi, tuân thủ quy tắc phi lễ chớ nhìn, Hoắc Phong Liệt vừa mới bước được một chân vào viện cũng cứng cả người, hình ảnh này khiến đại não của Hoắc Phi Hàn treo máy, nhưng hắn thấy Liễu Kiều không có phản ứng gì, nghĩ thầm chắc không phải hẳn đệ đệ nhà mình đang cưỡng bách Chẩm Thanh đâu, bằng không Liễu Kiều đã sớm ra tay rồi, nhìn dáng vẻ bình thản kia của Liễu Kiều, chẳng lẽ… đệ đệ cùng Chẩm Thanh đã lưỡng tương tuyệt rồi!

Hắn phải đi báo cho Nhược Nhược biết tin tốt này mới được! Hôm nay chính là song hỷ lâm môn mà!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK