Nhưng y đã không còn để ý được gì nữa, y phải biết rốt cuộc tại sao Bạch Du lại chết.
Liễu Chẩm Thanh đứng thẳng người dậy, từ trên cao nhìn xuống Diêu thứ sử, y chợt lạnh giọng chất vấn: “Ngươi muốn gì?”
Trong lòng Diêu thứ sử run lên, tự nhiên lại thấy bồn chồn như đang đối mặt với một người có địa vị tối cao, không ngờ tên công tử không rõ thân phận này lại là người nhạy bén nhất ở đây.
Tần Dư cùng Hạ Lan đều bị câu hỏi bất ngờ của Liễu Chẩm Thanh làm cho kinh ngạc.
Diêu thứ sử híp mắt bình ổn tâm tình nói: “Ta muốn nói với Bạch Tố rằng, nếu hắn muốn biết chân tướng việc ca ca hắn chết thế nào thì đến gặp ta.”
Liễu Chẩm Thanh chỉ vào Hoắc Phong Liệt, nói: “Bạch Tố hiện tại không ở đây, ngươi nói với hắn đi. Nhưng cứu ngươi là chuyện không thể.”
Tuy Hoắc Phong Liệt không mở miệng, nhưng cũng phối hợp tiến lên.
Diêu thứ sử căng thẳng nhìn thoáng liếc nhìn Hoắc Phong Liệt, giằng xé một lúc rồi mới mở miệng nói: “Đương nhiên ta biết mình không thể sống mà rời khỏi đây, ta có thể nói chân tướng vụ việc năm ấy cho các ngươi, nhưng các ngươi phải đảm bảo ít nhất là có thể giữ lại mạng cho con của ta. Ta có thể đảm bảo, chân tướng năm đó ngoài ta ra không có nhiều người biết! Thỏa thuận như vậy tuyệt đối có lợi.”
Hoắc Phong Liệt không mở miệng, nhưng đã gật đầu đồng ý.
Diêu thứ sử thở dài nhẹ nhõm một hơi, chậm rãi nói: “Thật ra tám năm trước, ngày Bạch Du thu thập xong chứng cứ lên thuyền rời đi thì đã bị bắt lại. Khác với lời đồn ra bên ngoài, chắc các ngươi không biết, khi đó Bạch Du vẫn là con chó trung thành nhất của Liễu Chẩm Thanh, dù Liễu Chẩm Thanh đã chết, Bạch Du vẫn còn muốn thay chủ tử sửa lại án xử sai, cho nên chứng cứ mà hắn thu thập được là để chứng minh Liễu Chẩm Thanh vô tội.”
Diêu thứ sử nói xong còn sợ bọn họ không tin, kết quả nhìn lên thấy sắc mặt họ không đổi, lão giật mình rồi hoảng hốt nói: “Xem ra các vị cũng đều là người thông minh, biết được không ít nội tình, loại quan nhỏ nơi này như ta đây lúc ấy không biết ró nhiều thứ, chỉ biết Liễu Chẩm Thanh đã chết kia là chuột qua đường bị mọi người đòi đánh, là gian thần làm rối loạn triều đình, ai muốn nói tốt cho y thì ắt có tâm bất chính, Đại Chu lúc ấy vạn người đồng lòng, chỉ muốn cắt bỏ khối u ác tính đó đi thôi, thu thập chứng cứ phạm tội của y là chí hướng chung, vậy mà Bạch Du lại cố tình không thức thời, một hai phải đi ngược lại số đông. Vào thời điểm mấu chốt ấy sao có thể để hắn đưa chứng cứ ra chứ!”
“Cho nên các ngươi chọn che giấu chân tướng?” Hạ Lan nhịn không được hỏi: “Chỉ vì xu thế tất yếu?”
Diêu thứ sử nói: “Không phải chúng ta, chúng ta nào có to gan đến vậy, dù Bạch Du có thất thế khi người kia ngã ngựa thì với bối cảnh của hắn không phải cứ muốn là có thể dễ dàng động tới được, phía trên có người hạ lệnh, bày mưu đặt kế cho quan địa phương bí mật bắt Bạch Du giam lại để tìm chứng cứ rồi tiêu hủy.”
“Ai?” Tần Dư chất vấn.
“Lúc bấy giờ ta cũng chỉ là một tên quan nhỏ mà thôi, không thể biết được tin tức phía trên, chỉ biết thứ sử lúc dó đã nhận được mật lệnh từ kinh thành. Sau đó Bạch Du bị giam lại, vừa de dọa vừa dụ dỗ, thậm chí còn tra tấn, đừng nghĩ hắn chỉ là một quan văn, miệng còn rất cứng, ta từng vào xem một lần, khi nhìn thấy hắn thì người hắn đã chồng chất vết thương, nhiều ngày không được ăn uống gì, đôi mắt lại vẫn sáng ngời.”
Tay Liễu Chẩm Thanh nắm chặt lại, ở một góc không ai thấy, Hoắc Phong Liệt duỗi tay bao lấy bàn tay của Liễu Chẩm Thanh, an ủi và cho y chỗ dựa.
Hạ Lan vuốt cằm, nghĩ một lúc rồi nói: “Nói như vậy, là Trình Hy cứu Bạch Du, để bảo hộ huynh ấy nên đã giấu người đi? Nhưng vì sao lại không báo cho người Bạch gia biết, rồi sao lại tự sát?”
Hạ Lan cũng chỉ thuận theo đó mà suy đoán thôi, nhưng lại khiến Diêu thứ sử cười phá lên, nhìn lão cười đến thở không ra hơi, mọi người phát ngốc.
“Có phải các ngươi đều cảm thấy Trình Hy là quan tốt hay không, đúng, không sai, hắn là quan tốt, nhưng chưa chắc đã là người tốt, so với hắn, luận về độ tàn nhẫn độc ác, tâm cơ thâm trầm, lòng lang dạ sói, tham quan ta đây cũng phải thấy hổ thẹn không sánh bằng.”
Diêu thứ sử nói tới đây, Liễu Chẩm Thanh chợt thấy trong lòng bắt đầu khủng hoảng, từ đầu y đã thấy người tên Trình Hy này là lạ nhưng y không muốn nghĩ nhiều, bởi vì y không muốn cái chết của Bạch Du có liên quan đến Trình Hy, dù sao có nhiều bằng chứng cho thấy Bạch Du ái mộ Trình Hy mà.
“Này, lão đừng có mà cắn loạn, ít nhất hắn không tham ô, không làm rối loạn kỷ cương.” Hạ Lan khinh miệt nói.
Diêu thứ sử cười nhạo một tiếng, nói: “Trình Hy vốn là tài tử nổi danh chốn này, chỉ tiếc gia đạo sa sút, phải chịu hết thảy cái khổ trên đời, xem như là quý tử nhà nghèo, muốn dựa vào việc học để đổi đời, nhưng tâm tính thì lại vô cùng ngạo thế khinh vật, tự cho là thanh cao. Lúc ấy trong nhà hắn có mẫu thân bệnh nặng, vừa hay kỳ thi phía nam bị tạm thời hủy bỏ, hắn không thể đi xa để dự thi, chỉ đành bỏ lỡ, đúng lúc ấy thì Bạch Du tới đây.”
“Bạch Du là nhận lệnh vào nam tiếp nhận điều tra thuế bạc, lúc ấy hắn đi theo đại gian thần, chúng ta chỉ coi hắn đến đây để thay gian thần nhận hối lộ mà thôi. Ai ngờ ngoài mặt thì hắn hùa theo chúng ta, sau lưng lại bí mật điều tra. Lúc bấy giờ Liễu tướng gia quyền cao chức trọng, địa vị của tam vương cũng không còn vững, đương nhiên ai cũng muốn lấy lòng cánh tay phải đắc lực của Liễu tướng gia. Mọi người biết hắn thích vẽ tranh, bèn tiến cử Trình Hy tới tiếp cận, người tinh ý đều nhìn ra được là Bạch Du có động lòng với Trình Hy, nhưng Trình Hy lại không thích nam, những tên quan khác khuyên hắn cứ hùa theo đi, có khi lại còn được tiến cử, Trình Hy lại thể hiện rõ mình vô cùng chán ghét, nhưng mà sau này Bạch Du vẫn chủ động tiến cử Trình Hy.”
Diêu thứ sử trào phúng nói: “Ta nhớ rõ có một lần chúng đồng liêu cùng nhau uống rượu, nói về Bạch Du, Trình Hy liền nói Bạch Du tài năng xuất chúng, xuất thân còn tốt hơn, chẳng thể tìm ra điểm xấu nào, hoàn mỹ đến nỗi khiến người khác… chán ghét. Tại sao ông trời lại cho Bạch Du mọi thứ, mà bản thân hắn lại phải chịu đựng đủ điều. Lúc ấy ta cảm thấy hắn thật dối trá, rõ ràng đã nhận được lợi ích, Bạch Du cũng chỉ đối đãi với hắn như bạn bè mà thôi, mà hắn lại như phải chịu nhục nhã vậy, cả ngày cứ lạnh mặt, nhưng sau đó lại trò chuyện vô cùng vui vẻ với Bạch Du.”
Nghe đến đó, ấn tượng của họ về Trình Hy đã hoàn toàn đảo lộn.
Hoắc Phong Liệt cùng Liễu Chẩm Thanh đã nhìn thấy cái “yêu” Trình Hy dành cho Bạch Du, hiện tại cũng biết sự “ghen ghét” xuất phát từ tự ti của gã đối với Bạch Du, thật đúng là vừa đáng giận lại đáng buồn. Có lẽ khi ấy gã cũng không biết rằng mình cũng thưởng thức Bạch Du, chỉ là lòng tự trọng của một nam tử khiến gã không chịu nổi cái tốt đẹp của Bạch Du mà thôi.
Thật ra đến tận bây giờ, bọn họ vẫn chưa cảm thấy Trình Hy không thể độc ác đến mức như lời Diêu thứ sử hình dung được.
Mãi đến khi nghe đến đoạn Bạch Du bị bắt lại, ngay khi những kẻ kia không thẩm vấn ra được gì, Trình Hy lại xuất hiện dâng biện pháp lên cho thứ sử bấy giờ. Cuối cùng sắc mặt của họ không thể che giấu nổi vẻ chán ghét nữa.
“Ban đầu ta còn tưởng hắn muốn lén cứu người ra, không ngờ là thực sự muốn lập công, hắn nói Liễu tướng gia là gian thần, Bạch Du đã đi theo nhầm người rồi, đã nối giáo cho giặc, cho nên hắn nói mình không sai, hắn muốn giúp tìm ra chứng cứ đó vì hắn cảm thấy những chứng cứ đó chỉ là cố đấm ăn xôi ngụy biện giúp gian thần tẩy trắng mà thôi.”
Nghe đến đó, Liễu Chẩm Thanh lạnh lùng hừ cười một tiếng.
Lúc trước khi nghe kể Trình Hy biết Bạch Du đang điều tra án thuế bạc y còn tưởng Trình Hy đã nhìn rõ mọi chuyện, nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ trong mắt Trình Hy, Bạch Du là thủ hạ đã bị y mê hoặc, thu thập chứng cứ tham ô cũng chỉ là vì đại gian thần y đây muốn nắm được nhược điểm của bọn chúng mà thôi.
Ngay từ đầu, Trình Hy đã không hề tin Bạch Du.
“Gã đã làm gì?” Liễu Chẩm Thanh cảm giác răng mình run lên, tựa hồ sắp sửa nghe được chân tướng đằng sau cái chết oan uổng của Bạch Du.
“Hắn giả vờ cứu Bạch Du ra ngoài, lấy lòng tin của Bạch Du, lúc ấy Bạch Du đã chịu trọng thương, lo lắng mình không sống được bao lâu nữa, nực cười thay lại đi bộc bạch tình cảm với Trình Hy, có lẽ thực sự sợ mình chết đi sẽ không còn cơ hội nữa, sau đó hắn nói nơi giấu chứng cứ cho Trình Hy biết, khẩn cầu Trình Hy giúp mình sửa lại án xử sai cho Liễu tướng gia. Lúc ấy chúng ta có đi theo bọn họ.”
“Ta nghe Bạch Du thổ lộ chân tình, sau đó còn đau khổ cầu xin, ta còn có chút lo lắng Trình Hy sẽ phản bội, kết quả hắn diễn rất tốt, lập tức đồng ý đi lấy chứng cứ về, còn để Bạch Du đứng tại chỗ chờ hắn. Sau khi tìm được chứng cứ về, Bạch Du lại bị bắt, Trình Hy lập công lớn nhất.”
Nghe đến đó, Hạ Lan là người đầu tiên không nhịn được nữa, tính tình nóng nảy trực tiếp nhảy dựng lên, dù sao đó cũng là ca ca của huynh đệ, sao lại có thể bị kẻ khác đối đãi như vậy chứ.
“Đáng giận! Lão tử giết hắn!”
Tần Dư ngăn Hạ Lan lại, hỏi: “Bạch Du biết Trình Hy phản bội không?”
Diêu thứ sử lắc đầu.
“Những chứng cứ đó đã bị các ngươi hủy hoại?” Tần Dư hỏi tiếp.
Diêu thứ sử vẫn lắc đầu, lại còn cười càng thêm khinh miệt nói: “Thật ra cái gọi là chứng cứ kia chỉ cần đổi lại trình tự trước sau một chút, đảo lộn quan hệ nhân quả một chút, che giấu một số điểm mấu chốt, cuối cùng đã biến một lời nói dối có bằng chứng xác thực thành sự thật trong mắt mọi người. Thật ra ban đầu ta cũng cho rằng Liễu tướng gia là trung thần phải nằm gai nếm mật ấy chứ, vậy mà chứng cứ thay đổi một hồi, hắn lại vẫn là một tên gian thần, đến ta cũng không rõ lắm. Dù sao thì chứng cứ chứng minh vô tội cứ vậy mà biến thành chứng cứ chứng minh có tội được đưa vào kinh thành. Có ngớ ngẩn hay không? Kết quả là, những gì Bạch Du làm đều thành công cốc, chứng cứ tự hắn vất vả lắm mới thu thập được lại thành một chứng cứ chứng minh chủ tử của mình là kẻ có tội, hắn lấy mạng mình ra để đền.”
Liễu Chẩm Thanh nghe không nổi nữa, thân thể đã run lên, y cắn răng nói: “Bởi vì cần thời gian tìm chứng cứ nên các ngươi đã sắp xếp cho con thuyền ra bắc kia xảy ra chuyện, tạo cái chết giả. Mà sau khi đã lấy được chứng cứ thì Bạch Du không còn giá trị lợi dụng nữa, tại sao không giết luôn đi? Lại còn để Bạch Du sống thêm 6 năm nữa?”
Liễu Chẩm Thanh hiểu rõ Bạch Du, với cậu ấy, nếu đã không chết, sợ người nhà bị liên lụy, cậu sẽ cam tâm tình nguyện quy ẩn, vậy đương nhiên sẽ không tự sát, càng không phải tự nguyện, một người muốn đi chu du non sông vạn dặm, muốn vẽ được bức họa giang sơn vạn dặm, sống 6 năm như vậy thì chẳng thà bị giết trước đi cho rồi.
Nhưng khi Liễu Chẩm Thanh hỏi thành tiếng, Diêu thứ sử vốn đang trào phúng thấy chết không sờn lại lộ ra vẻ mặt đồng tình, điều này vô cùng quái dị, là tình huống thế nào mới có thể khiến kẻ địch lộ ra vẻ mặt như vậy chứ.
Ánh mắt của Diêu thứ sử dần trở nên ảm đạm, phảng phất như đang nhớ lại một chuyện khó có thể chấp nhận nổi trong quá khứ, “Bạch Du bị bắt về không bị giết ngay là bởi vì bọn chúng muốn trả thù, dù sao cũng đã bị chơi một vố, bị dắt mũi rất lâu mà vẫn không biết Bạch Du đang lén điều tra chuyện chúng ta tham ô tiền thuế, bọn chúng thẹn quá hoá giận, chỉ muốn tra tấn cái tên xuất thân cao quý hơn người này đến chết thôi. Bọn chúng nhốt Bạch Du vào ngục tối không cho thấy ánh sáng mặt trời suốt một tháng…”
“Đủ rồi.” Đột nhiên một giọng nói trầm thấp mang theo sát ý truyền đến, Diêu thứ sử nhìn qua thì lập tức bị vẻ mặt của Hoắc Phong Liệt dọa sợ.
Mà lúc này Hoắc Phong Liệt đang đỡ Liễu Chẩm Thanh, tay của họ đã chuyển thành mười ngón đan nhau, giữa kẽ tay không ngừng có máu chảy ra, là do Liễu Chẩm Thanh nắm tay quá chặt, dù móng tay có cắt ngắn gọn gàng thì cũng có thể hoá thành lưỡi dao sắc bén nhất. Vì đề phòng Liễu Chẩm Thanh vô tình làm bản thân bị thương, Hoắc Phong Liệt chỉ có thể đan tay mình với tay y, tuỳ ý để móng tay Liễu Chẩm Thanh đâm vào mu bàn tay mình.
Từ khi gặp lại đến nay, hắn chưa từng thấy trên mặt Liễu Chẩm Thanh lộ ra vẻ mặt như vậy bao giờ.
Vẻ mặt ấy như thể y bị đâm vô số nhát kiếm.
Ở đây có người xuất thân từ Đông Xưởng, người là Cẩm Y Vệ, chỉ nghe nửa đầu đã biết cực khổ suốt một tháng này không phải điều mà một văn thần tính tình tươi sáng xuất thân là quý công tử ở kinh thành có thể chịu nổi, sắc mặt ai nấy đều khó coi, chỉ có thể than một tiếng, may mà Ngự Chu không có mặt.
Diêu thứ sử cũng không cần phải nhiều lời nữa, nói thẳng: “Dù sao đến khi ta gặp lại hắn, Bạch Du đã trở nên không bình thường rồi, lúc này Trình Hu mới xung phong tranh công với thứ sử đại nhân, chủ động đưa Bạch Du đi, nuôi ở bên ngoài phủ.”
“Cho nên từ đầu tới cuối, Trình Hy đều biết Bạch Du đã phải trải qua những gì, hắn có bệnh à, vậy hắn còn muốn đưa Bạch Du về làm cái gì, muốn làm bộ làm tịch đóng vai ân nhân cứu mạng à? Từ từ, có phải lúc ấy Bạch Du vẫn không biết chuyện Trình Hy đã phản bội mình không?” Hạ Lan kinh ngạc.
Tần Dư nhíu mày nói: “Khi đó thứ sử cũng yên tâm?”
“Đương nhiên là không yên tâm.” Diêu thứ sử nói: “Cho nên lão đã phái ta đi giám sát một thời gian, khi đó ta đã hoàn toàn bái phục Trình Hy sống hai mặt. Ta phát hiện hắn thực sự rất kiên nhẫn cứu chữa Bạch Du, nhưng Bạch Du lúc thì thanh tỉnh lúc thì ngu dại, mấy lần không thiết sống nữa, cuối cùng vẫn được Trình Hu dỗ dành, nhưng đã không còn là Bạch Du ta biết khi xưa nữa rồi. Tuy hai người đã tỏ tình với nhau, nhưng Bạch Du lại cam tâm tình nguyện nhìn Trình Hy đón thê tử tân hôn về phủ, bản thân thì ngoan ngoãn ở bên ngoài hoàn toàn sống ỷ lại vào Trình Hy, không ra ngoài, không hỏi thế sự, mọi tin tức đều nghe từ Trình Hy. Dáng vẻ ỷ lại kia giống như trẻ con ỷ lại vào cha mẹ vậy, ta cảm thấy là kẻ muốn cho người muốn nhận, cũng về báo đúng sự thật với thứ sử. Bạch Du lúc này xem như đã hoàn toàn bị huỷ hoại, không thể tạo thành uy hiếp gì.”
“Một năm sau, hoàng thượng tra án thuế bạc, trong tiếng trầm trồ khen ngợi của bá tánh, tất cả đều ngã ngựa, bởi vì lúc ấy ta chỉ là một viên quan nhỏ, căn bản chẳng tham ô được gì cho nên được bỏ qua, ta cũng dần bò lên được cái ghế thứ sử, an phận thủ thường, quên đi mọi chuyện, mãi đến một ngày vào hai năm trước, Trình Hy như phát điên, triệu tập tất cả đại phu trong thành tới phủ để cứu một người, khi đó ta mới biết Bạch Du đã tự sát.”
Nghe đến đó, Liễu Chẩm Thanh không khỏi chậm rãi nhắm mắt lại, sức lực toàn thân như đã bị rút cạn.
Tự nhiên y cảm thấy hai chữ “tự sát” này mang ý giải thoát. Mọi cực khổ của Bạch Tố cuối cùng đã được giải thoát.
“Lúc sau Trình Hy liền trở nên vô cùng kỳ quái, hắn vẫn cần cù làm một vị quan tốt, nhưng vào lần biểu tỷ đệ trưởng công chúa du ngoạn xuống phía nam, hắn đã chủ động xin đứng ra chiêu đãi. Hiện tại nghĩ lại, phương thức gian lận khoa cử kia hẳn là do chính Trình Hy nghĩ ra rồi ám chỉ cho tên biểu đệ kia, đợi sau khi phía bắc bắt đầu xuất hiện, phía nam cũng lần lượt có. Ta phát hiện rất nhiều viên quan tham dự một cách kỳ lạ, lại còn đều là những kẻ từng góp sức bòn rút tiền thuế, chúng còn khuyên ta cùng tham gia, ta vẫn luôn thấy kỳ quặc cho nên không dính vào, không ngờ quả nhiên đã xảy ra chuyện.”
Diêu thứ sử hung ác suy đoán: “Có vết xe đổ từ lần tham ô tiền thuế trước kia, ta vô cùng cẩn thận, ngoài Trình Hy ra, những người còn lại khó mà phát hiện ra được. Nhất định là Trình Hy biết hắn không thể hất ngã chúng ta bằng án thuế bạc cho nên mới thay mận đổi đào, dùng án khoa cử để đối phó. Hắn thật đúng là buồn cười, người hại Bạch Du năm đó gần như đều đã chết rồi, chỉ còn lại ta cùng kẻ hạ lệnh năm đó mà thôi. Tuy ta là tòng phạm, nhưng từ đầu tới cuối ta không hề đánh Bạch Dù dù chỉ một lần, nhưng còn hắn, hắn mới là hung thủ thực sự đã hại chết Bạch Du, nhưng tên đó lại đi trả thù, giả vờ giả vịt gì vậy? Đền bù sao? Thật đúng là… ông trời không có mắt! Lại để ta thua trong tay hắn!”
Mọi người nghe đến đó, đều có cảm giác như bị sét đánh, hóa ra đây là chân tướng của vị án gian lận khoa cử, hóa ra chỉ là Trình Hy muốn hất ngã những kẻ từng hại Bạch Du, kéo một đám người tâm thuật bất chính xuống nước mà thôi. Tám năm, đám người kia dù là tiểu quan ở Thông Mậu châu hay đại quan trong kinh thì đã đều bị hoàng thượng xử chẳng còn bao nhiêu.
Nhưng là là ai đã hạ lệnh, đến giờ họ vẫn không biết.
Liễu Chẩm Thanh đột nhiên nhớ tới đêm đó khi họ cùng Trình Hy thảo luận án khoa cử, Trình Hy bất chợt hỏi án kiện này có thể động tới đại quan trong kinh hay không, lúc ấy họ đã đảm bảo với gã. Mà hiện tại biết được thứ Trình Hy vẫn luôn nhắm vào là án tham ô, mà đằng sau vụ án cũng chính là chỗ dựa của Diêu thứ sử, là Hộ Bộ Thượng thư.
Vậy người hạ lệnh năm đó chính là Hộ Bộ Thượng thư sao?
Lão già đó năm xưa vẫn luôn vâng vâng dạ dạ trước mặt Liễu Chẩm Thanh nhưng trong lòng không cam, Liễu Chẩm Thanh cũng biết, không ngờ y vừa chết lão đã lập tức ra tay đối phó thủ hạ của y.
Thông qua thẩm vấn, rõ ràng Diêu thứ sử cũng không biết chuyện phản tặc, lão chỉ hành động theo lệnh của Hộ Bộ Thượng thư mà thôi. Họ chỉ có thể xác nhận rằng tiền tham ô ở Diêm Khâu châu cùng Thông Mậu châu đã bị lão tiếp tục vận chuyển đến nơi khác rồi. Nhưng đây là chuyện lúc sau, hiện tại cái quan trọng là Bạch Tố đã bị Trình Hy gọi đi.
Sau khi biết Trình Hy đã làm những chuyện này, mọi người đều không yên tâm, lập tức chạy tới phủ đệ của Trình Hy.
Mà lúc này Bạch Tố cảm thấy bản thân không thể hít thở được.
Huyết sắc trên mặt gần như biến mất ngay lập tức.
“Ca…… Ca?”
“Đúng vậy, là Vọng Thư, các ngươi đã nhiều năm không gặp nhau rồi.” Trình Hy vừa mỉm cười vừa nói, tay còn sửa sang lại mái tóc xõa tung của Bạch Du.
“Trình Hy, tại sao ca ta lại ở đây? Rốt cuộc ngươi đã làm gì ca ta!” Bạch Tố đã không thể khống chế cảm xúc, điên cuồng giãy dụa, gào rống, hoàn toàn không còn giữ nổi phong độ thường ngày nữa rồi.
Trên cổ Bạch Du vẫn còn vết thương do tự vẫn, tuổi tác của khuôn mặt không khớp với thời gian Bạch Du chết trong lời đồn.
Hết thảy những điều này như xé toạc lý trí Bạch Tố, Bạch Tố chỉ biết một chuyện, huynh trưởng mà y biết chỉ cần còn sống thì không thể không thèm quan tâm đến người nhà được.
“Ta làm gì ư? Ngươi nên hỏi là Liễu Chẩm Thanh đã làm gì y chứ? Nếu không phải tên gian thần Liễu Chẩm Thanh kia mê hoặc ca ngươi sao người thiện lương như ca ngươi có thể cấu kết làm việc xấu với gian thần chứ. Còn bị phái tới đây làm chuyện nguy hiểm như vậy, đều là do Liễu Chẩm Thanh hại y gặp nhiều trắc trở như vậy, là Liễu Chẩm Thanh đã hại chết y!”