Mục lục
Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vốn tưởng rằng Liễu Kiều đánh Quý Thanh Lâm, không giải thích gì thì cũng sẽ để bụng, nhưng không ngờ hôm sau Quý Thanh Lâm lại tới cửa tặng quà, khiến Liễu Chẩm Thanh nghệt cả mặt.

Liễu Chẩm Thanh không khoái nói chuyện phiếm với Quý Thanh Lâm lắm, nói chuyện phiếm cùng người mưu mô xảo trá như vậy sẽ luôn là quanh co lòng vòng, hao tổn trí óc, y thích người đơn thuần thẳng thắn hơn.

“Nói nửa ngày, là muốn ta hỗ trợ kiến nghị với thái tử, thống nhất cách sắp xếp cho các thư sinh từ quê lên?” Liễu Chẩm Thanh buồn cười nói: “Ngươi nói thẳng không phải tốt hơn sao?”

Vẻ mặt Quý Thanh Lâm có chút mất tự nhiên, “Hạ quan đã từng nói với điện hạ, nhưng có vẻ điện hạ không quá…”

Liễu Chẩm Thanh nhẹ nhàng lắc đầu, Quý Thanh Lâm cũng coi như là thông minh, nhưng cứ đụng phải chuyện tình cảm thì lại có vẻ bắt đầu hồ đồ.

“Hôm nay thời tiết thay đổi thất thường, lúc mấu chốt còn muốn ra ngoài phơi đồ sao?” Liễu Chẩm Thanh ra vẻ nhìn ra bên ngoài.

Quý Thanh Lâm lập tức như ngộ ra điều gì, sắc mặt thay đổi mấy lần, “Là hạ quan lỗ mãng.”

Chính xác, lão hoàng đế cũng mới ra mặt mấy ngày gần đây nếu ở lúc mấu chốt này mà sáng tạo ra cái gì thì rất dễ xảy ra chuyện, đặc biệt là đối tượng học sinh dễ bị lôi kéo, cho nên không làm gì mới là tốt nhất, khó trách thái tử lại không đáp lại đề nghị này, không phải vì thái tử cảm thấy đề nghị của hắn không tốt, mà là tại thời cơ không đúng.

Quý Thanh Lâm gặp chuyện đứng đắn trong lòng vẫn hiểu rõ, biến bản thân không nên như thế, liền đứng dậy cáo từ.

Vừa vặn lúc này có hạ nhân tới báo, nói Bạch Du đã tới, bước chân của Quý Thanh Lâm khựng lại. 

Liễu Chẩm Thanh cười cười, có lẽ là Bạch Du biết Quý Thanh Lâm tới, nghĩ là tới gây sự với Liễu Kiều cho nên mới tìm tới đây, dù sao tên nhóc này cũng vừa mới rời đi mà.

Tròng mắt chuyển động, Liễu Chẩm Thanh đứng dậy lầm bầm lầu lầu cảm thán: “Nghe nói gần đây huyện bên cạnh có kỳ án, liên lụy không ít người, điện hạ có lẽ sẽ cần chọn người đi làm, nếu Quý đại nhân muốn đi…”

Quý Thanh Lâm khó hiểu nhìn Liễu Chẩm Thanh, cho rằng y đang ám chỉ Thái Tử muốn chọn hắn đi phá án.

Chỉ thấy Liễu Chẩm Thanh cười nói: “Cần trợ giúp gì cứ nói với bản hầu, dù là… vật hay là… người.”

Sắc mặt Quý Thanh Lâm lập tức thay đổi, sau một lúc, Quý Thanh Lâm cúi người thật sâu hành lễ với Liễu Chẩm Thanh.

“Phân ưu thay điện hạ là chức trách của hạ quan, nhưng chỉ sợ năng lực của hạ quan không đủ, nếu điện hạ có chọn, còn cần hầu gia giúp ta lên tiếng, mời Vọng Thư huynh đồng hành tương trợ.”

Trẻ nhỏ dễ dạy, nếu không muốn hai người kia gặp nhau thì đưa người rời khỏi kinh thành là được rồi.

Liễu Chẩm Thanh cũng không phải muốn gán ghép hai người, chỉ là trong lúc điều tra án thuế bạc y có gặp bạn mới của Bạch Du vào lần… Người nọ tuy có tài nhưng lại không đáng để giao thiệp sâu, Bạch Du đơn thuần dễ khuynh mộ người có tài, đối nhân xử thế lại không quá thâm sâu. Nếu đã được gọi là Khê Đinh ca thì đương nhiên phải giúp y giữ gìn, người không thích hợp thì vĩnh viễn không cần tiếp xúc nữa.

Liễu Chẩm Thanh dẫn theo Quý Thanh Lâm ra ngoài, từ xa đã thấy Bạch Du nhanh chân đi tới, thấy hai người thì có chút sửng sốt, ban đầu vẻ mặt có chút căng thẳng, nhưng khi đối mắt với Quý Thanh Lâm thì lại nhớ tới nụ hôn hôm trước, mặt lập tức trở nên mất tự nhiên, tránh tầm mắt đi, bước chân cũng dừng lại.

Nếu không phải lo lắng Quý Thanh Lâm vì chuyện bị đánh mà tới cửa gây khó dễ, bị Khê Đình ca chán ghét, hoặc là bất kính với Khê Đình ca rồi lại bị Liễu Kiều đánh thì y không thèm trở lại đâu, y không muốn gặp tên khốn này một chút nào hết.

Quý Thanh Lâm lại lần nữa nhìn thấy Bạch Du, cũng bởi vì lần trước xúc động mà không khỏi thấy mông lung, nhịn không được mà tiến lên trước mấy bước.

Đúng lúc này, đột nhiên liền nghe thấy cách đó không xa có hạ nhân hét lên một tiếng, hô to cẩn thận.

Liễu Chẩm Thanh thuận thế nhìn qua thì thấy hòn giả sơn bằng đá to đùng rơi từ trên cao xuống, rơi về phía Bạch Du.

Mà Bạch Du quay đầu lại thấy thì đã không kịp né đi nữa, Quý Thanh Lâm trợn mắt nhìn như muốn nứt ra, tốc độ của thân thể đột phá giới hạn vọt tới, nhưng sức lực cùng khoảng cách không đủ để đẩy người ra, Quý Thanh Lâm chỉ có thể ôm chặt lấy y vào lòng, đè lên mặt đất, dùng toàn bộ cơ thể để che chắn cho Bạch Du.  

Đại não của Bạch Du gần như trở nên trống rỗng nhìn Quý Thanh Lâm, ngay khoảnh khắc đó y chỉ cảm thấy tim mình như đông cứng lại.

Nếu cứ thế thì Quý Thanh Lâm sẽ chết mất! Hắn chỉ có một mẹ già, hắn vấn vả lắm mới đi được đến bước này, sao có thể…

Nhưng ngay lúc này, Bạch Du lại chỉ nhìn thấy Quý Thanh Lâm cong khóe miệng cười với mình, vẻ khắc chế cùng xa cách nhiều năm như hóa thành thâm tình nồng đậm, còn đậm đặc hơn cả ngày hắn cưỡng hôn y nữa.

Hắn… hắn thực sự thích mình.

Đại não Bạch từ trống rỗng, rồi lại miên man suy nghĩ.

Quý Thanh Lâm từ tuyệt vọng thâm tình thành trống rỗng.

Ấy? Sao lại… lâu thế nhỉ?

“Hai vị, còn muốn nằm bao lâu vậy?” Tiếng cười khanh khách của Liễu Chẩm Thanh truyền đến.

Lúc này hai người mới giật mình tỉnh lại, quay đầu nhìn qua, chỉ thấy bên cạnh họ là Liễu Kiều đang đứng đó.

Một tay Liễu Kiều đỡ hòn giả sơn còn to hơn người hắn, vẻ mặt khó hiểu nhìn bọn họ.

Mặt Bạch Du tách một cái đỏ bừng lên, sao y lại quên được nhỉ, mấy ngày gần đây Khê Đình ca muốn thay đổi bố cục bên trong của phủ, Liễu Kiều ngại mấy hạ nhân kia dọn dẹp dời đồ đạc có chút phiền toái nên đã lẩn lên trên, võ công của hắn dọa chết người, một tay là có thể nâng hòn giả sơn, trực tiếp đứng từ viện bên này ném nó sang viện bên kia, nhưng có thể bắt được trước khi hòn giả sơn chạm đất ở phía bên kia, Bạch Du đã nhìn thấy rất nhiều lần rồi, cho nên vốn không hề có nguy hiểm nào hết.

Vừa rồi Liễu Kiều cũng đuổi theo hòn giả sơn tới đây, chỉ là thân thể bị che khuất mà thôi.

Bạch Du vội vã đẩy Quý Thanh Lâm đang đè trên người mình lên, đỏ mặt giải thích không có việc gì.

Nhưng phía bọn họ không có việc gì, Quý Thanh Lâm lại có việc, vừa phấn đấu quên mình tới cứu giúp, chân dùng lực quá mạnh, bị thương mất rồi.

Liễu Chẩm Thanh thấy không có vấn đề gì lớn, để Bạch Du tự mình đưa người về.

Là vì cứu y nên mới bị thương, đương nhiên Bạch Du sẽ không thể từ chối, gọi xe ngựa tới, cẩn thận đỡ hắn lên xe.

Nhưng sau khi đỡ hắn ngồi xuống xong, người nọ đâu thể cứ thế buông tay y ra được.

Bạch Du đỏ bừng mặt, hơi dùng sức, muốn kéo tay mình về.

“Vừa rồi không bị đâm đau chứ.” Giọng Quý Thanh Lâm ẩn chứa lo lắng, khiến Bạch Du sửng sốt, cũng quên luôn phải rụt tay về.

“Là ngươi bị thương, ta không sao.”

“Lúc đó dù không bị thương thì cũng không có nghĩa là không bị đâm đau.” Quý Thanh Lâm nói.

Bị Quý Thanh Lâm nói như vậy, lại cảm thấy toàn thân đều đau, nhưng cũng không phải không thể chịu được, “Ta là một nam tử, chút va chạm này thì tính là gì? Chỉ chốc lát sau sẽ không còn cảm giác gì nữa.”

Quý Thanh Lâm lại đột nhiên cười nhạt nói: “Rõ ràng lúc còn đi học, bị góc bàn đâm một chút là mắt đã có thể đỏ lên rồi.”

Bạch Du lập tức thẹn thùng, trừng mắt không dám tin nhìn Quý Thanh Lâm, vậy mà trước kia hắn còn nhớ cả mấy chi tiết nhỏ như thế nữa. Ngước mắt lại nhìn vào đôi mắt dịu dàng lưu luyến, lòng Bạch Du hoảng lên, lập tức nhớ ra phải thu tay lại.

Nhưng Quý Thanh Lâm vẫn không bỏ qua, ngữ khí trầm thấp, “Trách ta không thấy rõ tình huống, xin lỗi.”

Hô hấp của Bạch Du lập tức cứng lại, rõ ràng đối phương đã liều mình cứu giúp, “Ta đâu có vô lý như vậy, ngươi là vì cứu ta, ta biết rõ mà.”

Quý Thanh Lâm nói: “Nếu thật sự liều mình cứu giúp thì đã tốt, đáng tiếc lại thành trò cười.”

“Nói cái gì vậy, còn muốn gặp nguy hiểm thật sao?” Bạch Du tức khắc không vui nói.

Quý Thanh Lâm lại sáng mắt lên nhìn Bạch Du chằm chằm nói: “Nếu có thể liều mình cứu giúp, thì có lẽ ta có thể được đòi báo đáp…”

“Cái… cái gì? Đòi báo đáp?” Bạch Du khiếp sợ với lời hắn nói.

Quý Thanh Lâm nói: “Đúng vậy, đòi ngươi tới báo đáp ta.”

Bạch Du không dám nói tiếp, sợ Quý Thanh Lâm nói một câu… Nhưng đôi mắt kia chứa đầy tình cảm, lời chưa nói có vẻ đã rất rõ ràng.

Ơn cứu mạng nên lấy thân báo đáp.

Bạch Du vội hoảng loạn nói lảng sang chuyện khác, cũng quên mất tay mình vẫn đang bị đối phương nói, “Ngươi… ngươi tới tìm Khê Đình ca làm gì?”

Quý Thanh Lâm nghĩ một chút, rồi kể lại việc có lẽ sẽ phải rời đi để phá án.

Bạch Du lập tức nói: “Hiện tại ngươi không tiện hành động, nếu vậy thì vẫn nên từ chối thì hơn.”

“Vậy chỉ sợ là không được.” Ánh mắt Quý Thanh Lâm lấp lóe, đang định nghĩ cách khiến Bạch Du đồng ý đi cùng mình, lại đột nhiên nghe thấy Bạch Du mất tự nhiên nói: “Nếu thật sự muốn đi… Dù sao thương thế của ngươi là do ta… Ta… ta đi cùng ngươi, để giúp đỡ đi.”

Ánh mắt Quý Thanh Lâm run lên, gần như đáp bằng bản năng: “Có lẽ sẽ bỏ lỡ khoa cử.”

“Ta cũng đâu có thi, bỏ lỡ gì chứ?” Bạch Du kỳ quái hỏi.

Quý Thanh Lâm chưa bao giờ nghĩ Bạch Du sẽ chủ động… Hắn còn cho rằng bản thân sẽ phải tốn thêm chút sức, hắn không tin Bạch Du thông minh như vậy lại không biết nếu đi cùng mình thì bản thân hắn đang có ý gì. Nghĩ vậy, trong lòng Quý Thanh Lâm rung động không thôi.

Bạch Du không nhận được câu trả lời, đang định ngước mắt nhìn qua thì đột nhiên xe ngựa đong đưa, mà cái tay trên cổ tay y lại dùng sức, đến khi Bạch Du phản ứng lại thì đã bị kéo qua.

Ôn hương nhuyễn ngọc lao vào lòng, Bạch Du giật mình không kịp phản ứng, đã được Quý Thanh Lâm ôm lấy trong lúc thất thần.

Đến khi tỉnh lại mới đột nhiên giằng ra, Bạch Du khó thở lại chỉ biết che môi lườm hắn, hai mắt đỏ lên. “Ngươi… khốn kiếp!”

Quý Thanh Lâm lại kiên định nhìn y. “Ngươi chán ghét sao? Chán ghét ta đối làm như vậy với ngươi?”

Bạch Du cực kỳ giận, “Chán ghét!”

Ánh mắt Quý Thanh Lâm giật mình, lúc này xe ngựa đã đến nơi, xa phu nhắc nhở.

Bạch Du cũng mặc kệ chân Quý Thanh Lâm bị thương, trực tiếp đẩy hắn xuống khỏi xe, vội vội vàng vàng muốn bảo xe ngựa rời đi.

Nhưng Quý Thanh Lâm lại được thị vệ ở phủ nha nâng tới bên dưới cửa sổ xe ngựa, Quý Thanh Lâm không vén rèm lên, chỉ là xuyên qua khe hở thấp giọng nói: “Vọng Thư, ngươi biết lòng ta, ta thích ngươi.”

Bạch Du bên trong xe ngựa đang hoảng loạn vừa nghe thấy lời này thì lập tức mặt đỏ tai hồng, hoảng loạn bối rối, nghẹn hồi lâu mới nói: “Ngươi… ngươi điên rồi, mẹ ngươi chỉ có một mình ngươi… Ngươi đang nghĩ gì vậy?”

Quý Thanh Lâm nhẹ nhàng cười, ít nhất y không từ chối thẳng thừng.

“Ta đã sớm nói với gia mẫu, ngươi không để ý mỗi lần ngươi tới, gia mấu đều đối đãi với ngươi vô cùng nhiệt tình sao? Nhà ta cũng không có quy củ nạp thiếp, ta đã làm xong công tác tư tưởng sẽ không có con nối dõi rồi.”

Bạch Du giật mình.

“Ta đã sớm si tâm vọng tưởng trong lòng nhiều nam, thậm chí tam thư lục lễ* đã thành hình trong đầu rồi, Vọng Thư, hiện tại ta còn chưa xứng với thân phận của ngươi, nhưng ta không muốn khi ta còn đang nỗ lực thì ngươi đã bị người khác cướp đi mất, nếu lần này đi ra ngoài, ngươi lại đi cùng ta, ta sẽ coi như là ngươi đã đồng ý với ta, từ nay về sau ta sẽ nỗ lực để nhận được sự tán thành của Bạch gia, rồi mới ngỏ lời cầu hôn với ngươi, nếu ngươi chán ghét ta, vậy thì không cần nữa, từ nay về sau ta sẽ không phiền nhiễu ngươi nữa.”

*三书六礼:Tam Thư Lục Lễ là phong tục và nghi thức hôn nhân cổ xưa của người Hán. “Tam thư” ám chỉ các tài liệu được sử dụng trong quy trình “lục lễ”, bao gồm thư mời, thư lễ và thư chào mừng. “Lục lễ” ám chỉ toàn bộ quá trình kết hôn từ khi cầu hôn đến khi kết hôn. “Lục lễ” ám chỉ sáu phương pháp lễ nghi, trong đó đề cập đến lễ làm mai, lễ ăn hỏi, lễ nạp cát, lễ nạp chinh, thỉnh kỳ và đón dâu.

Quý Thanh Lâm nói xong, liền gõ gõ xe ngựa, để xe ngựa đưa y rời đi.

Mãi đến khi xe ngựa đong đưa Bạch Du mới tỉnh lại, xốc màn xe lên lén nhìn ra sau, chỉ thấy bóng người kia vẫn đứng ngây ngốc ở cửa nhìn về phía này, mặt Bạch Du càng đỏ hơn. Những lời cuối cùng đó, tựa như một lời hứa hẹn vậy, vừa chân thành lại vừa nghiêm túc, y biết Quý Thanh Lâm vẫn luôn rất tự ti với Bạch gia phía mình, nếu không đã không nhẫn nhịn lâu như vậy, đợi đến khi vinh dự của gia tộc hắn được khôi phục thì mới công khai theo đuổi mình.

Thực ra thái tự điện hạ cùng Khê Đình ca đều rất tán thưởng hắn, phụ thân y cũng thường xuyên khen hắn, còn từng nói muốn làm mai cho một trong những nữ quyến chưa xuất giá trong nhà cho hắn, có thể thấy là rất coi trọng con đường làm quan tương lai của hắn.

Nhưng dù vậy, Quý Thanh Lâm vẫn cảm thấy không xứng. Không xứng chỗ nào chứ, rõ ràng… mọi người đều rất tán dương hắn mà, nếu hắn thực sự tới cầu hôn, cha của mình có lẽ sẽ không từ chối đâu…

Ái chà, y đang suy nghĩ cái gì vậy! Bạch Du cảm thấy da mặt của mình như cháy lên chỉ có thể lấy tay che lại, mãi tận đến khi đã về tới nhà. Nhưng đá lòng rung động lại thế nào cũng không thể bình tĩnh lại, y biết mình không chán ghét việc Quý Thanh Lâm bắt nạt mình, y cũng hiểu trong lòng mình khuynh mộ tài hoa của người nọ, chỉ là… quá nhanh rồi!!

Mấy ngày sau, Thái Tử quả nhiên phái Quý Thanh Lâm rời khỏi kinh thành, trời chưa sáng xe ngựa đã chuẩn bị rời thành rồi, Quý Thanh Lâm cứ đứng mãi trong đám người cạnh xe ngựa, mãi đến khi hạ nhân liên tục thúc giục, hai mắt của Quý Thanh Lâm mới trở nên hơi ảm đạm, đang định xốc màn lên xe thì phía không xa truyền đến tiếng xe ngựa đi tới.

Chân Quý Thanh Lâm khựng lại, quay đầu nhìn ra sau, thấy ngay là xe ngựa của hầu phủ, lái xe vẫn là Liễu Kiều, Quý Thanh Lâm không màng cái chân bị thương chưa khỏi mà chạy tới, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn xe, mãi đến khi khuôn mặt mà hắn ngày nhớ đêm mong hiện ra. 

Bạch Du bị ánh mắt nhìn chằm chằm trắng trợn làm cho không thoải mái, cuối cùng vẫn chắp tay thi lễ nói: “Quý đại nhân, mong hãy giúp đỡ.”

Quý Thanh Lâm ngửa đầu nhìn y, vươn tay về phía y, nói: “Vọng Thư muốn đồng hành cùng ta?”

Bạch Du giật mình, lại thấy sau lưng có người đẩy y một cái, là Khê Đình ca.

Liễu Chẩm Thanh ra tay, Liễu Kiều đương nhiên sẽ không đỡ, Bạch Du chỉ có thể lảo đảo ngã xuống, được Quý Thanh Lâm ôm chầm vào lòng.

Trái tim treo lơ lửng trên cao lúc này mới buông xuống, giọng nói mềm nhẹ run rẩy, như thể mang theo bất an, hỏi người đang muốn giãy giụa muốn rời khỏi lòng mình: “Vọng Thư nguyện ý đồng hành cùng ta sao?”

Bạch Du không rảnh nổi giận với chuyện ngoài ý muốn này, cảm nhận được sự run rẩy truyền đến từ đối phương, nhất thời hoảng hốt, cuối cùng thấp giọng đáp: “Nguyện ý.”

Hốc mắt Quý Thanh Lâm đỏ lên, thiếu chút nữa đã khóc thành tiếng, rồi lại ôm Bạch Du chặt hơn một cái, sau đó mới buông y ra, quy củ cùng Bạch Du đi cáo biệt Liễu Chẩm Thanh cùng Liễu Kiều, lên xe ngựa của bọn họ, đón ánh sáng mặt trời, chậm rãi rời khỏi kinh thành, hoàn toàn bỏ lỡ nhóm học sinh sẽ bắt đầu vào kinh dự thi vào ngày hôm sau.

Nhìn xe ngựa đi xa, Liễu Chẩm Thanh vỗ vỗ bả vai Liễu Kiều nói: “Kiều Kiều à, Vọng Thư cũng đã có chốn về rồi, chừng nào ngươi mới thông suốt đây?”

“Chốn về? Phải phải là cùng đi phá án sao?” Liễu Kiều hiếu kỳ hỏi.

Liễu Chẩm Thanh trực tiếp bị chọc cười, xoa nắn mặt Liễu Kiều, “Đi, đi ăn sáng thôi.”

Nhưng còn chưa tới được tiệm trà bánh thì đã bị thị vệ của Thái tử điện hạ vội vàng chạy tới triệu hồi, chạy về Đông Cung.

Vừa thấy sắc mặt của thái tử, Liễu Chẩm Thanh liền biết có chuyện không ổn, “Làm sao vậy?”

Thái tử buông thư trong tay, sắc mặt không vui, “Tây Hằng quốc truyền tin cấp báo, Lý Cẩm Thư cùng trưởng công chúa đã hoàn toàn chia rẽ, quyết định hòa ly*, trưởng công chúa sẽ bị đưa về Đại Chu, bởi vậy sứ thần hai nước sẽ phải tới biên cảnh, một lần nữa tiến hành hòa đàm, dù sao người cầm quyền của Tây Hằng quốc đã thay đổi, nhưng trong thư của Nhiếp Chính Vương mới này có một yêu cầu đặc thù.”

*和离: hòa ly, ly hôn

Liễu Chẩm Thanh nhíu mày, “Cái gì?”

Thái tử mày nhíu chặt, “Trong nhóm sứ giả phải có ngươi, nếu không sẽ từ chối hòa đàm.”

Sắc mặt Liễu Chẩm Thanh thay đổi mấy lần, vuốt cằm nói: “Tên Lý Cẩm Thư này… vậy mà vẫn chưa chết tâm với ta sao?”

“Khê Đình…” Sắc mặt thái tử căng thẳng, có vẻ cực kỳ do dự.

Liễu Chẩm Thanh lại cười nói: “Điện hạ, người và ta đều biết tình huống, yên tâm, không cần lo lắng ch ta, ta đi. Bảo đảm không chỉ không có hại cho mình, mà cũng sẽ không có hại cho Đại Chu. Lý Cẩm Thư sẽ bại dưới tay ta!”

Thái tử nhìn Liễu Chẩm Thanh, dù sao cũng là sủng thần của bản thân, trong lòng không vui đồng ý với yêu cầu được cường điệu của đối phương, nhưng hoàng đế sắp băng hà, đúng là không thể gây thêm rắc rối, chỉ có thể thở dài một hơi nói: “Thôi, lần này phiền ngươi, nhóm Phi Hàn đều đang ở phía tây, có bọn họ ở đó, dù là tình huống gì thì cũng đều có thể che chở cho ngươi, tuyệt đối sẽ không để ngươi phải chịu chút tủi thân nào.”

Phía tây à… Sắc mặt Liễu Chẩm Thanh khẽ thay đổi, tay bất giác sờ lên khối rubik bằng ngọc đeo bên eo, nhớ tới người hai năm nay đều nhẫn tâm chưa từng liên hệ lời nào với mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK