Nhưng Hoắc Phi Hàn cùng Lê Tinh Nhược lại biết được sự thật, tửu lượng của Nhị Cẩu rất tốt, vẫn luôn lừa gạt ai đó mà.
Hoắc Phi Hàn nhìn Liễu Chẩm Thanh, thấy chột dạ áy náy, cứ cảm thấy như thể mình đang giúp đệ đệ lừa tình của huynh đệ vậy, cứ muốn nói lại thôi, còn Lê Tinh Nhược lại cười cười hỏi thăm chuyện hôm nay.
“Đừng nói chuyện này vội, mau lấy thuốc giải rượu ra đây.” Liễu Chẩm Thanh bị ôm chặt, sức lại không hơn được Hoắc Phong Liệt, sau khi đặt hắn lên giường thì gần như cũng Nhị Cẩu kéo cả người lên giường.
Hoắc Phi Hàn muốn đi lên kéo đệ đệ ra, thế này còn ra thể thống gì nữa, nhưng lại bị Lê Tinh Nhược cản lại.
“Dù có là thuốc giải rượu thì cũng cần thời gian phản ứng, dù sao nó cũng sẽ không buông ra, ngươi nằm cùng nó luôn đi.” Lê Tinh Nhược nói, còn giả vờ đút thuốc cho Hoắc Phong Liệt, “Được rồi, há miệng.”
Nhìn cặp chị dâu em chồng này diễn kịch lừa Liễu Chẩm Thanh, Hoắc Phi Hàn cũng chỉ có thể chọn nối giáo cho giặc. “Sao lại… để nó uống rượu?”
Tư thế hiện tại của Liễu Chẩm Thanh kỳ quặc, cũng không rối rắm, liền thuận thế bò lên giường, tùy ý để Hoắc Phong Liệt ôm lấy mình từ phía sau, nằm nghiêng trên giường mà nói chuyện phiếm với hai người.
“Có thể là ta chọc giận nó, thật ra cũng không thể trách ta được…” Nói đoạn, Liễu Chẩm Thanh liền kể lại chuyện hôm nay.
Hai người đều bị hướng phát triển bất ngờ của câu chuyện làm cho cười ngặt nghẽo.
“Hóa ra sức quyến rũ của Nhị Cẩu đã có thể thắng được ngươi rồi, Liễu Chẩm Thanh, ngươi có phục không?” Lê Tinh Nhược cười ha ha nói.
Liễu Chẩm Thanh cũng không tức giận, vỗ vỗ cánh tay đang ôm y, nói: “Nhị Cẩu đúng là càng lớn càng đẹp trai, tiểu cô nương thích hơn thì cũng không có gì ngoài ý muốn, chỉ là…”
Hai người thấy vẻ mặt Liễu Chẩm Thanh có chút quái dị, nhịn không được bắt đầu thấy căng thẳng, cho rằng cuối cùng y cũng phát hiện ra gì đó.
Nhưng Liễu Chẩm Thanh lại hỏi chuyện người trong lòng, hai người tức khắc sửng sốt.
Hoắc Phi Hàn càng thêm không dám nhìn Liễu Chẩm Thanh, Lê Tinh Nhược cười như không cười.
Vốn còn tưởng rằng là Hoắc Phong Liệt vì muốn tránh vận đào hoa nên mới nói bừa, không ngờ hai người trước mặt lại có phản ứng này, Liễu Chẩm Thanh lập tức cảm giác não hơi chậm.
“Là ai vậy? Các ngươi biết mà ta lại không biết! Các ngươi cũng không nói với ta một tiếng?!” Trong lòng Liễu Chẩm Thanh tức khắc thấy không thoải mái, dù sao y vẫn luôn tự cho bản thân cùng bọn họ như người nhà với nhau, đặc biệt là Nhị Cẩu lại thân với y nhất, là kiểu còn thận hơn cả người thân, chuyện lớn thế này, người khác đã biết hết, vậy mà y lại không biết gì, có cảm giác bị người thân xa lánh giấu giếm ấy.
Hoắc Phi Hàn không hề đủ tự tin để nói dối với Liễu Chẩm Thanh, chỉ có thể bối rối nhìn Lê Tinh Nhược.
Lê Tinh Nhược đảo mắt, lắc đầu nói: “Đại khái là đã có người trong lòng rồi, nhưng chúng ta cũng không biết là ai mà, còn tưởng ngươi biết chứ, đang định hỏi ngươi đây này.”
Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, “Vậy tại sao các ngươi biết, cũng là chính miệng nó nói sao?”
Lê Tinh Nhược liền nói: “Đúng vậy, lúc trước có trưởng bối trong nhà muốn tìm đối tượng đính hôn cho nó, nhưng nó lại nói vậy.”
Thật ra chưa nói, chỉ là cự tuyệt thẳng thừng, không cho chút mặt mũi nào, nói xong còn xoay người chạy biến đi.
Liễu Chẩm Thanh vừa nghe nhắc đến đối tượng đính hôn thì ngẩn ra một chút, lại một lần nữa thầm cảm thán, đúng là Nhị Cẩu đã trưởng thành rồi, đã tới tuổi nên đính hôn rồi sao?
Lê Tinh Nhược nói xong thấy có vẻ pl vẫn chưa tỉnh lại, cũng thức thời nói thẳng: “Ngươi ngủ cùng nó một lát đi, vừa rồi phía Đông Cung truyền tin gọi Phi Hàn qua một chuyến, ta đi với huynh ấy, buổi chiều sẽ về tìm các ngươi.”
“Đông Cung?” Liễu Chẩm Thanh có chút sửng sốt một chút.
“Ngươi biết chuyện gì sao?” Hoắc Phi Hàn nhạy bén nói.
“Đại khái là có liên quan đến việc phía tây không yên ổn đi.” Liễu Chẩm Thanh đáp.
Hoắc Phi Hàn nghe Liễu Chẩm Thanh nói vậy, trong lòng cũng hiểu rõ. Đột nhiên có chút bất an nhìn về phía Lê Tinh Nhược.
Lê Tinh Nhược ngửa đầu nói: “Mặc kệ thế nào, phu thê chúng ta đều ở cùng nhau, dù sao cũng sẽ không có nhiều nguy hiểm.”
Hiện tại Đại Chu có Thái Tử tọa trấn, vạn người một lòng, quốc gia khác muốn gây sự, cũng không gây được sóng gió lớn gì, nhiều nhất cũng chỉ là quấy nhiễu mà thôi.
Cho nên nếu muốn đưa quân về phía tây thì Lê Tinh Nhược cũng sẽ đi theo, Hoắc Phi Hàn cũng sẽ không kịch liệt phản đối.
“Nha, phu xướng phụ tùy sao.” Liễu Chẩm Thanh trêu.
Lê Tinh Nhược nhướng mày, hướng về phía Liễu Chẩm Thanh nói: “Nếu ngươi có thể ép hỏi ra người trong lòng Nhị Cẩu là ai thì nhớ nói cho chúng ta biết nha.”
Nói xong liền cười kéo Hoắc Phi Hàn chạy đi.
Nhìn hai người cùng nhau rời đi, Liễu Chẩm Thanh không khỏi cảm thán, nếu bọn họ đi phía tây, vậy bên cạnh y sẽ chỉ còn có Nhị Cẩu thôi.
Từ từ, Nhị Cẩu cũng đã có người trong lòng rồi, vậy bản thân… chẳng phải thực sự là người cô đơn sao.
Thật ra sau Liễu Chẩm Thanh xuyên tới đây, lòng trung thành với nơi này vẫn luôn rất nhợt nhạt, người có thể có ràng buộc với y không có nhiều lắm, y luôn cảm thấy bản thân có chút tự do, y cũng hiểu dần dần người xung quanh y sẽ dần dần rời đi để tạo thế giới nhỏ của riêng bọn họ.
Liễu Chẩm Thanh nghĩ rồi nghĩ, tổng kết lại một chút, cảm thấy bản thân thực sự nên tìm một người rồi.
Đang miên man suy nghĩ thì cơn buồn ngủ cũng kéo tới, dù sao buổi trưa khi xem diễn cũng đã uống chút rượu, tuy rằng không đến mức khiến Liễu Chẩm Thanh say, nhưng vẫn rất buồn ngủ.
Khi Liễu Chẩm Thanh ngủ có vài thói quen xấu, thích ôm chặt thứ bên người, ôm như ôm gối ôm, không thể vùng ra được.
Nhưng hôm nay lại ngủ không được yên, gối ôm trong lòng như đang tỏa ra cảm giác uy hiếp khiến y không thoải mái. Y mơ mơ màng màng duỗi tay đẩy ra, nhưng giây tiếp theo, trên môi liền truyền đến áp lực.
Cùng hô hấp dồn dập là một nụ hôn lộn xộn đáp xuống.
Liễu Chẩm Thanh cảm thấy hô hấp của mình như bị cướp mất, mơ màng mở mắt ra, đập vào tầm mắt là một đôi mắt thâm thúy đầy dã tính, lộ ra ánh sáng nguy hiểm lại thuần túy.
Đầu óc Liễu Chẩm Thanh vẫn còn nhão như hồ, chỉ cảm thấy đôi mắt này rõ ràng rất quen thuộc, tầm mắt lại xa lạ, gần như là dán sát sạt, khiến tầm mắt y dần mất tiêu cự, ấy vậy mà nhất thời lại không nhìn ra là ai.
Nhưng là Liễu Chẩm Thanh đã ý thức được bản thân đang bị người khác hôn lên môi, y đâu có đối tượng nào có thể hôn môi chứ, rõ ràng là bị chiếm tiện nghi rồi, Liễu Chẩm Thanh nổi giận muốn đẩy người ra, lại bị bắt lấy cổ tay.
Mà tín hiệu toát ra từ người đối phương lại càng thêm nguy hiểm, Liễu Chẩm Thanh muốn giãy giụa, nhưng sau đó đối phương lại dần trở nên mềm nhẹ, như đang cẩn thận trấn an y.
Liễu Chẩm Thanh cũng không biết là do phản ứng của thân thể, hay do Nhị Cẩu chưa tỉnh ngủ, y có cảm giác hơi thở đang bao lấy mình chính là hơi thở quen thuộc đến mức khiến mình an tâm, mà nụ hôn này cũng dần dần khiến y trở nên thoải mái, không hề thấy chán ghét.
Liễu Chẩm Thanh mơ màng hồ đồ bị người khác chiếm tiện nghi một lúc, rất nhanh đã phản ứng lại, đại não trở nên thanh tỉnh, ngay lúc đó, cuối cùng y cũng nhận ra người phía trên mình là ai, nhưng đợi đến khi lấy lại ý thức thì lại vì quá mức khiếp sợ mà lại nín thở, đại não đã hoàn toàn treo máy.
Đợi đến khi bừng tỉnh lại, Liễu Chẩm Thanh ngồi bật dậy, đang định nổi trận lôi đình thì lại thấy Hoắc Phong Liệt đang nằm yên ổn.
Liễu Chẩm Thanh tức khắc đầy đầu dấu chấm hỏi.
Từ từ… vừa rồi là… thật hay do y nằm mơ vậy.
Liễu Chẩm Thanh không khỏi mò mẫm người mình, cảm thấy có chút nóng, lại sờ sờ môi, tuy có chút sưng, nhưng cũng không khoa trương.
Cho nên là không rõ chuyện là thế nào.
Mà bản năng của Liễu Chẩm Thanh lại hướng về đáp án là nằm mơ, ngẫm lại thì sao có thể chứ, Nhị Cẩu ấy, sao có thể với y… Hơn nữa trong ấn tượng của y, ánh mắt kia, động tác mạnh bạo như vậy, sao Nhị Cẩu lại có thể làm như vậy với mình chứ.
Ôi?
Nếu là nằm mơ?
Vì sao y lại có giấc mơ như vậy chứ!!!!!
Chuyện lập tức biến thành không phải Nhị Cẩu sai mà chính là Liễu Chẩm Thanh có cảm giác mình sai.
Nhưng Nhị Cẩu ngoan ngoãn nghe lời hiểu chuyện như vậy, Liễu Chẩm Thanh chỉ có thể kết luận là bản thân có vấn đề.
Nhưng nó vẫn còn là một đứa nhỏ thôi, bản thân là súc sinh à?!!!
Đừng hoảng hốt, đừng hoảng hốt, mơ thấy chưa chắc đã là thật, có lẽ chỉ là vừa lúc thân thể có nhu cầu, sau đó người cuối cùng y nhìn thấy là Nhị Cẩu, Nhị Cẩu lại ngủ bên cạnh y, xung quanh đều là hơi thở của Nhị Cẩu, cho nên y mới chịu ảnh hưởng, cũng không có nghĩa gì hết.
Liễu Chẩm Thanh trộm ngắm Hoắc Phong Liệt nằm bên cạnh, tầm mắt lại dần chuyển sang nhìn môi hắn, hồng hồng mềm mềm… Ấy, đừng nhìn nữa. Y cũng đâu thích nam, huống chi còn là Nhị Cẩu, Nhị Cẩu chính là đệ đệ của y đó!
Hoảng hốt liền nhịn không được sờ khối rubik, nơi y ngủ đều sẽ bày mấy món đồ chơi nhỏ, trên giường Hoắc Phong Liệt cũng có, Liễu Chẩm Thanh cũng biết, cho nên mới mò mẫm lấy một cái.
Tiếng cạch cạch cạch ban đâu có chút hỗn loạn rồi dần có quy luật, hiển nhiên Liễu Chẩm Thanh đã bình tâm lại.
Đột nhiên người nằm bên cạnh giật giật, “Thanh ca?”
Thanh âm khàn khàn, có lẽ là do vừa mới ngủ dậy.
Động tác của Liễu Chẩm Thanh lại cứng đờ, tức khắc vô cùng hối hận, y tỉnh dậy rồi bình tĩnh lại sao vẫn còn nằm lại trên giường chứ, rõ ràng đã được buông lỏng ra rồi, y đã có thể chạy mà.
Nghĩ đến đây, Liễu Chẩm Thanh lại ảo não, y muốn chạy làm gì chứ, chỉ là chút chuyện hề thôi, sao y lại phải chột dạ như vậy chứ.
Đang nghĩ ngợi thì Hoắc Phong Liệt đã ghé lại gần.
Liễu Chẩm Thanh liền cảm giác sau lưng nặng hơn, là Hoắc Phong Liệt dựa lên, thậm chí đầu cũng đang lười biếng gác lên vai y, rũ mắt nhìn rubik trên tay y.
Động tác rất thường thấy, nhưng nhịp tim của Liễu Chẩm Thanh lại trở nên rối loạn.
Bởi vì sức nặng quen thuộc này, hơi thở ghé sát quen thuộc này, hết thảy đều giống hệt như trong mộng.
“Thanh ca chơi cái này vẫn là lợi hại nhất, dạy ta chơi một chút đi.” Nói xong Hoắc Phong Liệt liền vươn hai tay xuyên qua sườn Liễu Chẩm Thanh như muốn cầm lấy rubik trong tay y, nhưng tư thế này lại như ôm lấy cả người y vào lòng vậy.
Vốn chưa từng cảm thấy tư thế này có vấn đề, Liễu Chẩm Thanh đột nhiên bừng tỉnh, cảm thấy có chút quá mức.
Liễu Chẩm Thanh quay đầu lại muốn bảo Hoắc Phong Liệt lùi lại một chút, nhưng vừa mới quay đầu thì đã thấy Hoắc Phong Liệt ghé lại rất gần.
Tuy không sát như trong mộng, nhưng Liễu Chẩm Thanh vẫn thấy được vẻ mặt quen thuộc kia, đôi mắt ấy đang nhìn y chằm chằm, lập tức khiến y giật mình.
Mà ánh mắt của Hoắc Phong Liệt lại chuyển từ đôi mắt của Liễu Chẩm Thanh xuống cánh môi của y, rõ ràng lúc trước vừa mới hôn, sao vẫn có cảm giác không đủ. Nhưng hiện tại hắn lại không dám. Lúc trước là do mất khống chế, là do cảm xúc đã hoàn toàn bùng nổ, dù có bị phát hiện cũng không sao, mà hiện tại…
Hai mắt Hoắc Phong Liệt dần trở nên đen hơn, đã ăn được thịt rồi sao có thể cam tâm trở về húp canh suông chứ, có vẻ hắn lại càng dễ mất khống chế hơn.
“Nhị… Cẩu.” Liễu Chẩm Thanh đột nhiên lên tiếng đánh gãy xu thế dần tới gần của Hoắc Phong Liệt.
“Ừm?”
Liễu Chẩm Thanh cũng không biết có phải là ảo giác của mình hay không, vẫn cứ có cảm giác dáng vẻ vừa rồi của Nhị Cẩu là muốn hôn mình, dọa y giật cả mình, theo bản năng lên tiếng phá vỡ bầu không khí kỳ quái.
Liễu Chẩm Thanh còn đang tâm hoảng ý loạn, chỉ có thể nói lung tung sang chuyện khác: “Đúng vậy, phải rồi, người trong lòng đệ là ai vậy?”
Thân thể Hoắc Phong Liệt cứng đờ, ngước mắt chăm chú nhìn Liễu Chẩm Thanh, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc, như thể sắp buột miệng nói ra gì đó.