Mục lục
Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu Chẩm Thanh bày trò đến là vui, thấy Hoắc Phong Liệt cũng không có gì khác thường thì lại càng vừa lòng.

Thực ra sau khi rời khỏi kinh thành, Liễu Chẩm Thanh đã bắt đầu thả lỏng, hoặc nói y đã chẳng còn gì để mất nữa, y đã nghĩ rất kỹ, sớm chiều ở chung mà cứ căng thẳng như vậy thì mệt lắm, y không thể đảm bảo bản thân sẽ không để lộ dấu vết, hơn nữa Liễu Tiêu Trúc vốn thế nào Hoắc Phong Liệt cũng không biết được, ai có thể nói tính tình ban đầu của cậu ta không phải như thế này chứ? Huống hồ đúng là kiếp trước thời gian y ở cùng Hoắc Phong Liệt cũng không nhiều lắm, còn chẳng nhiều bằng thời gian y ở trong cung cạnh Nguyên Giác, Liễu Chẩm Thanh có thể nói người có thể thông qua việc ở cùng nhau là có thể nhận ra y chỉ có Hoắc Phi Hàn và Lê Tinh Nhược, Nhị Cẩu có thông minh nhận ra dấu vết thì cùng lắm cũng chỉ hoài nghi mà thôi. Rồi nó lại dẫn tới một vấn đề cũ, hắn có hoài nghi thì làm sao, hết thảy đều có thể giải thích là do trùng hợp, y sống chết không chịu thừa nhận, đối phương còn có thể lôi hồn y ra khỏi xác sao?

Quan trọng nhất chính là, hiện tại Hoắc Phong Liệt có mang hoàng mệnh trong người, trách nhiệm nặng nề lại không thể tuỳ tiện điều động nhân thủ, càng không thể dễ dàng phong thành như khi còn ở kinh thành,  phàm là phát hiện chỗ không thích hợp, Liễu Chẩm Thanh sẽ nhân cơ hội chuồn mát, như cá về lại biển, không thể dễ dàng hơn. Cho nên cần gì phải làm khổ chính mình chứ.

Ngay khi hắn dẫn y rời khỏi kinh thành, quyền lựa chọn đã sớm nằm trong tay Liễu Chẩm Thanh.

Liễu Chẩm Thanh ngồi xổm trên xe ngựa, cười cười nhìn nhóm sơn tặc bị đánh đến nỗi phải nằm ra đất kêu rên, “Đã nói với các ngươi rồi, giao tiền sẽ không đánh.”

Kiếm của Hoắc Phong Liệt còn chưa ra khỏi vỏ trận chiến đã kết thúc, giờ hắn đang từ trên cao nhìn xuống nam tử vạm vỡ dẫn đầu, như thể đang gác một thanh đao trên cổ gã.

Tên dẫn đầu bị chột một mắt, con mắt còn sử dụng được bị đánh cho sưng vù, giờ phải cố nhấp nháy lắm mới có thể miễn cưỡng nhìn được, không biết còn tưởng gã đang liên tục đá lông nheo với ai ấy chứ. Liễu Chẩm Thanh cười ngặt nghẽo, thiếu chút nữa đã ngã khỏi xe ngựa.

“Hảo hán tha mạng, là chúng ta có mắt không thấy Thái Sơn, là chúng ta sai.”

Thế mà thực sự dâng tiền lên.

Nhìn chỗ bạc vụn được lấy ra, vốn tưởng chúng sẽ nhiều của cải lắm, nhưng kết quả lại chỉ có ngần này.

Liễu Chẩm Thanh thấy vậy thì tỏ vẻ không hài lòng. “Này, các ngươi chỉ có chút trình độ này thôi ư? Quan phủ không bắt được các ngươi?”

Thế này cũng quá cùi bắp.

“Sẽ không phải có quan hệ với quan phủ đấy chứ.” Đây là cách giải thích hợp lý nhất mà Liễu Chẩm Thanh có thể nghĩ tới.

Đám người nghe vậy vội vã lắc đầu.

Mắt Chột nói: “Hai vị, chúng ta thực sự biết sai rồi, thực sự là đói quá mới đi cướp, vốn chúng ta đều là lương dân, trước đây không lâu mới bị bức vào rừng làm cướp, hơn nữa chúng ta cũng chỉ diễn trò thôi, chỉ muốn tranh thủ cướp được một chút trước nhóm sơn tặc lớn ở phía trước, nếu không sẽ chẳng tới lượt chúng ta nữa.”

“Ồ, nghe vậy tức nhóm sơn tặc còn không chỉ có một?” Liễu Chẩm Thanh kinh ngạc: “Vùng này của các ngươi có nhiều người làm sơn tặc như vậy sao?”

“Còn không phải do bị dồn đến đường cùng sao?”

Điểm này, Liễu Chẩm Thanh có kinh nghiệm, có nhiều lương dân biến thành sơn tặc chứng tỏ vấn đề về cứu tế ở nơi này thật sự không nhỏ. Phải biết lương dân rất khó biến thành bạo dân, trừ phi thực sự một số đông sắp bị đói chết, không thì ai muốn đi tới bước kia chứ.

Liễu Chẩm Thanh đang nghĩ ngợi thì đột nhiên Hoắc Phong Liệt quay đầu nhìn về phía y, tựa hồ đang dò hỏi ý y nên xử lý sơn tặc thế nào.

Vừa lúc ấy, trên không trung có tia sét xẹt qua, mây đen bắt đầu kéo tới, sắp mưa rồi.

Tròng mắt Liễu Chẩm Thanh đảo một vòng, “Tìm một nơi cho chúng ta trú mưa đi, sau đó đợi mưa tạnh thì đưa chúng ta tới thành trì ở phía trước, nếu các ngươi là sơn tặc thì hẳn phải biết đường an toàn để đi.”

Tuy rằng Hoắc Phong Liệt không sợ sơn tặc lớn nhỏ gì nhưng cứ trì hoãn mãi cũng không được.

“Chỉ cần thuận lợi đưa chúng ta tới nơi thì sẽ tha cho các ngươi một mạng.” Liễu Chẩm Thanh nói xong thì nhìn về phía Hoắc Phong Liệt, Hoắc Phong Liệt gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Nghe Liễu Chẩm Thanh nói vậy, nhóm sơn tặc lập tức vui mừng bật khóc, giúp nhau bò dậy rồi đi trước dẫn đường.

Rất nhanh mưa lớn trút xuống, bọn họ cũng tới được một khu nhà rách nát trong núi. 

Căn nhà trống trải như một nhà ma, vừa mới tới gần thì nghe được tiếng chó sủa, không lâu sau một con chó lớn màu vàng chạy ra ngoài nghênh đón.

Xe ngựa trực tiếp dừng trong phòng, như vậy khi xuống xe sẽ không bị nước mưa làm ướt, nhưng khi Liễu Chẩm Thanh thấy khi Hoắc Phong Liệt đỡ mình xuống thì bả vai hắn có vẻ vẫn bị ướt.

Mưa to gió lớn, Hoắc Phong Liệt đã chắn bớt một phần cho y.

Con chó kia thấy người sống thì lập tức cảnh giác nhe răng gầm gừ, Hoắc Phong Liệt chỉ nhíu mày nhìn thoáng qua một cái là con chó chỉ biết bắt nạt kẻ yếu kia đã lập tức nằm rạp xuống đất vẫy đuôi.

Liễu Chẩm Thanh còn đang cảm thán con chó này thật thông minh thì thấy Mắt Chột bên cạnh đã đưa chân giả vờ đá một cái, vừa đuổi nó đi vừa hô: “Nhị Cẩu, cút ngay! Đừng quấy rầy khách quý!”

Hoắc Phong Liệt cứng đờ.

Liễu Chẩm Thanh giật mình một cái, thiếu chút nữa đã chệch chân, nhìn Mắt Chột thì thấy gã đã vội vã cười làm lành, “Trước kia nhà có nuôi con chó trông nhà, nó không tuỳ tiện cắn người đâu.”

“Không không không, ngươi gọi nó là gì cơ?”

“Nhị…… Nhị Cẩu ạ.”

Liễu Chẩm Thanh thật sự vô cùng cố gắng nhịn cười, nhịn đến độ bả vai rung bần bật, vừa mới quay đầu đã nhìn thấy khuôn mặt đen xì của Hoắc Phong Liệt.

Liễu Chẩm Thanh vội dùng tiếng ho khan liên tiếp để át ý cười xuống.

“Cũng tốt, con chó này rất thông minh.”

Nói đến đây thì có mấy đứa nhóc cùng phụ nữ lén lút trốn một bên nhìn bọn họ, vẻ mặt căng thẳng.

Nhìn bọn họ mặc quần áo rách rưới, khuôn mặt xanh xao vàng vọt, quả thực cuộc sống không được tốt lắm.

“Đừng sợ, hai vị này chỉ tới trú mưa thôi.” Mắt Chột nói.

Kết quả một đứa nhóc chạy ra hỏi: “Cha, không phải cha đi cướp sao?”

Mắt Chột lập tức che miệng đứa con lại.

“Đương gia, mặt chàng…” Người phụ nữ tiến lên hỏi han.

“Không có việc gì, không có việc gì.” Mắt Chột khờ khạo cười, còn đâu khí thế khi đánh cướp vừa rồi nữa.

Bấy giờ Liễu Chẩm Thanh cũng coi như đã nhìn ra bảy tám phần, nhóm sơn tặc này trực tiếp dẫn họ về hang ổ, rõ ràng là người thành thật, không sợ bọn họ đưa quan binh tới tóm gọn cả lũ.

Hiện tại còn sợ bọn họ nên khách khí chiêu đãi, đun nước ấm cùng cháo loãng mời họ.

Liễu Chẩm Thanh cũng không sợ bọn họ bỏ thuốc, thuốc thang đơn giản lưu hành ngoài kia y có thể ngửi ra được hết, cho nên nhận nước đối phương đưa là y uống luôn.

Hoắc Phong Liệt thấy y uống thì cũng uống theo, cũng ra lệnh cho xa phu lấy lương khô trên xe xuống chưa cho mấy người ở đây.

Phụ nữ trẻ con chen chúc tới nhận, bầu không khí căng thẳng nháy mắt trở nên náo nhiệt, họ không ngừng cảm tạ, gọi họ là người tốt.

Hoắc Phong Liệt cũng không cô phụ cục diện Liễu Chẩm Thanh đã an bài cho hắn. Rất nhanh đã dò hỏi ra nguyên nhân của biến thành sơn tặc của nhóm người ở đây.

Thật ra cũng không ngoài dự đoán, do đợt lũ mùa thu lúc trước cùng đợt tuyết lạnh đều không được xử lý đến nơi đến chốn, cứu tế không đúng chỗ, bức nhiều người phải đi sai đường.

Nhưng Hoắc Phong Liệt nhớ rõ Nguyên Giác đã phát một khoản cứu tế rất lớn xuống dưới, hiện tại lại có dân chạy nạn biến thành bạo dân không có nhà để về. Việc này chứng tỏ quan viên địa phương phụ trách cứu tế đã lơ là nhiệm vụ, lại còn tham ô bỏ túi tiền cứu tế. Nhưng từ xưa châu phủ này đã vậy, nợ khó đòi rối tinh rối mù còn rất nhiều, cho nên luôn có thể tìm được lý do thích hợp để phía trên không còn lời nào để nói. Dù có cử quan viên nào tới thì kết quả vẫn vậy, đây là địa phương nhiều vấn đề phiền toái nhất.

Lúc này Mắt Chột cũng nói thay những sơn tặc khác.

“Thật ra da số sơn tặc đều không làm người khác bị thương mà chỉ cần tiền, hiện tại vừa mới sang mùa xuân, thứ có thể ăn không nhiều lắm, động vật trong núi cũng khó mà bắt được, chỉ có thể đi cướp bóc.”

“Sơn tặc nhiều như vậy mà quan phủ cũng mặc kệ?” Hoắc Phong Liệt nhíu mày hỏi.

“Chỉ cần chúng ta không gây loạn ở khu vực trung tâm, chỉ loanh quanh ở rìa thì họ sẽ chẳng thèm phí sức với mấy tên sơn tặc tép riu như chúng ta, chuyện này ai cũng biết cho nên sẽ không làm quá mức, chỉ muốn kiếm sống mà thôi.”

“Vậy nếu cai quản tốt, các ngươi có nguyện ý trở về làm lương dân chứ?” Liễu Chẩm Thanh hỏi. Y nhớ rõ trước kia bản thân đầy hy vọng lập ra chính sách đại khái, chỉ cần không giết người thì có thể xử nhẹ.

Mắt Chột lắc đầu nói: “Chúng ta không trở về được.” 

Liễu Chẩm Thanh khó hiểu.

Đang định hỏi thì thấy con của gã vui vẻ chạy tới, vươn tay tặng đồ cho Hoắc Phong Liệt như để đáp lễ cho lương khô của hắn.

Nhưng khi Liễu Chẩm Thanh cùng Hoắc Phong Liệt nhìn thấy món đồ nọ thì đều không khỏi sửng sốt.

Chẳng phải đây là món đồ mà đứa nhỏ ở trà quán đã lấy ra sao? Đều là những que gỗ nhỏ xếp lại một cách bất quy tắc, ở giữa có bảy tám que nằm ngang, ở dưới còn có một cây gậy dài hơn để làm tay cầm.

Còn chưa kịp nhìn cẩn thận thì đột nhiên Mắt Chột đã giận dữ đoạt lấy nó, dẫm xuống đất, rống to với con trai, tiếng rống đã làm kinh động đến vợ gã, cô chạy tới thấy vậy thì tái mặt, kéo con trai đi vào trong, vừa đi vừa đét mông nó.

Đợi Mắt Chột ngồi xuống thấy hai người đang nhìn mình mới lấy lại tinh thần, vội vã xin lỗi.

“Thật ra cái kia cũng không phải thứ gì tốt, là vật Thiên Hữu Giác đưa cho trẻ nhỏ khi đi tuyên truyền giáo lý, là biểu tượng của chúng.”

“Thiên Hữu Giáo?” Hoắc Phong Liệt nhíu mày nói: “Đại Chu không cho phép tự ý phát triển giáo phái, tất thảy đều phải được quan phủ thông qua.”

“Đúng vậy, không, quan phủ đều là khách quen của chúng, chỉ cần gia nhập chúng thì tựa hồ đều có thể ăn uống no đủ, sống cuộc sống giàu sang, dù sao thì người thờ phụng chúng nhiều vô kể, nhưng chúng ta thì không. Trong mắt chúng ta, Thiên Hữu Giáo là lũ ngang ngược vô lý, nói gì mà đồng ruộng của chúng ta ở vị trí phong thuỷ đẹp, cứ thế ngang nhiên cướp đoạt, còn nói sẽ tạo phúc cho đời sau của chúng ta. Chúng ta đã sắp chết đói đến nơi rồi, tạo phúc cho đời sau cái rắm. Quan phủ cũng mặc kệ, còn nói đấy là phúc của chúng ta, phúc này ai muốn thì cứ lấy.”

Mắt Chột này ấy vậy mà lại là một người không dễ bị lừa.

“Trực tiếp cướp đoạt ruộng đất, các ngươi không kiện lên trên sao?” Hoắc Phong Liệt hỏi.

“Tìm đến ba vị đại quan cũng đều mặc kệ, còn viết một đống thứ chúng ta không hiểu, chúng ta nào có biết chữ, đâu biết mấy cái loanh quanh lòng vòng ấy, lằng nhằng một hồi lại biến thành chúng ta là đám bạo dân muốn chiếm đoạn, đánh cho mấy nhà chúng ta một trận rồi đuổi đi. Cho nên chúng ta đã không còn nhà để trở về nữa rồi, dù tình hình có tốt lên thì cũng vô dụng. Chúng ta cũng chỉ có thể chạy tới đây làm sơn tặc mà thôi.”

Hoắc Phong Liệt nghe mà trầm mặc, hắn là Đại tướng quân, mọi chuyện trên chiến trường đều thuận lợi, nhưng đối mặt với loại chuyện này thì cũng không có kinh nghiệm.

Nhưng khu vực bị thiên tai ảnh hưởng nghiêm trọng lại xuất hiện giáo phái ngang nhiên chèn ép bá tánh thế này cũng không phải chuyện tốt gì.

“Hai vị, hai ngài đừng nóng giận, nhi tử nhà ta cũng bị tẩy não, coi thứ kia có thể bảo hộ cho người cho nên mới tặng nó cho các ngài.” Mắt Chột cẩn thận nói.

“Không sao.” Liễu Chẩm Thanh cười cười, “Nhưng chúng ta cũng khá tò mò với giáo phái này, tránh cho sau này chọc phải phiền toái, không bằng ngươi hãy kể hết những gì mình biết cho chúng ta nghe đi.”

Mắt Chột nghe vậy thì vội cẩn thận nhớ lại.

Thật ra Thiên Hữu Giáo đã xuất hiện từ nhiều năm trước, hai ba năm gần đây bắt đầu lớn mạnh dần, không còn thần bí mà công khai chiêu mộ thành viên, đều phải là nam tử trẻ tuổi khoẻ mạnh hoặc nữ tử trẻ trung xinh đẹp. Hơn nữa còn phải đoạn tuyệt quan hệ với người nhà, có những người rời đi là không trở về nữa, có người thì gửi tiền cùng lương thực về, chứng minh mình còn sống.

Mà quan phủ có quan hệ rất tốt với chúng, tuyên dương chúng đã hỗ trợ ổn định cảm xúc của nạn dân, lại còn cầu phúc cho tình hình thiên tai, cho nên nếu có môn phái giang hồ hoặc cường hào phú thương nào chướng mắt chúng thì quan phủ cũng bảo vệ cho Thiên Hữu Giáo. Dần dà chuyện nơi này đều do quan phủ cùng Thiên Hữu Giáo định đoạt.

Hơn nữa Thiên Hữu Giáo rất lợi hại, người gia nhập đều bị tẩy não, chúng nói gì giáo đồ cũng tin, cứ như thể bị ma ám vậy.

Liễu Chẩm Thanh cùng Hoắc Phong Liệt nghe xong một hồi, chỉ cảm thấy Thiên Hữu Giáo này không đơn giản, hơn nữa rất có thể chúng cùng một giuộc với quan phủ. Quan phủ phát triển giáo phái, vấn đề đã trở nên nghiêm trọng hơn.

Đang nghĩ ngợi lại đột nhiên nghe Mắt Chột lên tiếng cảm thán, “Phải nói chúng ta đến nước này thật ra đều do đại gian thần Liễu tướng gia lúc trước!”

Liễu Chẩm Thanh thiếu chút nữa đã sặc chết bởi chính nước miếng của mình, oan quá, y đã chết lâu như vậy rồi mà, sao lại vướng lên người y nữa vậy.

“Nếu không phải năm đó y tạo nghiệt dung túng cho việc tham ô rồi phá nát nơi này thì mấy tên quan đó cùng giáo phái sao có thể lợi dụng sơ hở làm hại chúng ta, có lẽ nơi này của chúng ta đã dần chuyển biến tốt đẹp dưới sự cai trị của hoàng đế, sao mà có cái tình cảnh thảm hại như vậy chứ.”

Ặc, Liễu Chẩm Thanh nhất thời có chút nghẹn họng.

Thấy Mắt Chột đang định tiếp tục càm ràm đột nhiên cứng người, lo lắng nhìn về phía Hoắc Phong Liệt.

Liễu Chẩm Thanh nhìn qua, quả nhiên thấy Hoắc Phong Liệt đã đen mặt, ánh mắt nhìn Mắt Chột đầy nguy hiểm.

Sao Mắt Chột có thể chịu nổi khí thế của hắn chứ, sợ tới mức không ngừng lùi về phía sau.

Liễu Chẩm Thanh chỉ có thể mở miệng nói: “Hắn không thích nghe mấy chuyện đó, ngươi về nghỉ ngơi trước đi, đợi mưa tạnh thì nói tiếp.”

Mắt Chột nhanh chóng rời đi.

Dưới mái hiên của căn nhà hoang, hai người ngồi trên đống rơm khô ráo, dựa lên vách tường loang lổ, nhìn màn mưa rơi tí tách, có chút căng thẳng, trong lúc nhất thời không ai nói gì.

Đột nhiên hai tiếng gâu gâu khiến Liễu Chẩm Thanh chủ ý.

Tâm tình đang có chút nặng nề chợt nhẹ nhõm hơn, thấy Hoắc Phong Liệt vẫn đang cúi đầu ủ rũ ngồi bên cạnh, tâm tình hắn có có vẻ không tốt lắm.

Liễu Chẩm Thanh nhướng mày, mỉm cười xấu xa, bất chợt hô: “Nhị Cẩu, qua bên này với ca ca nào.”

Hoắc Phong Liệt cứng đờ, lập tức quay đầu lại nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh, kết quả lại thấy Liễu Chẩm Thanh tươi cười chậc chậc chậc với con chó lớn lông vàng ở đối diện, y lên tiếng dỗ chó.

Cũng không biết là chó thức thời hay bẩm sinh Liễu Chẩm Thanh đã được chó thích, y vừa mới gọi mấy tiếng là chó đã đi qua, ngoan ngoãn nằm bò ra, tuỳ ý để Liễu Chẩm Thanh xoa đầu, cái đuôi còn không ngừng phe phẩy.

“Ngoan quá đi, Nhị Cẩu, để ca xoa xoa lỗ tai nào.” Liễu Chẩm Thanh cười hì hì chơi với chó, Nhị Cẩu ơi Nhị Cẩu à, gọi đến là vui, khoé mắt lại lén nhìn Hoắc Phong Liệt cứng đờ người bên cạnh.

Thấy hắn rất không thoải mái, ánh mắt không vui nhìn chằm chằm vào con chó, trong lòng Liễu Chẩm Thanh đã cười như điên rồi.

“Nào, Nhị Cẩu, để ca ca xem xem, ngươi là chó đực hay chó cái đây!” Liễu Chẩm Thanh nói rồi nhấc chân nó lên. “Ấy, chó đực nha!”

Hoắc Phong Liệt tựa hồ đã mù rồi.

Cuối cùng Liễu Chẩm Thanh duỗi tay định ôm nó, “Nào, Nhị Cẩu, ca ca ôm ngươi, thơm thơm ca ca đi.”

Tựa hồ người nào đó đã không thể nhịn được nữa, đưa tay kéo Liễu Chẩm Thanh tránh con chó.

Liễu Chẩm Thanh vẻ mặt vô tội mờ mịt nhìn Hoắc Phong Liệt, “Sao vậy, ngươi cũng muốn chơi với Nhị Cẩu sao?”

Hoắc Phong Liệt nhìn y, vẻ mặt giống như lần đó ở suối nước nóng, như đang giận dỗi vì bị người ta bắt nạt lại phải nín nhịn, ra vẻ bình tĩnh nói: “Đừng chạm vào, bẩn.”

Thấy vị đại Nhị Cẩu trước mắt có vẻ không nhịn nổi nữa rồi, Liễu Chẩm Thanh cũng đã trêu đủ, cuối cùng cũng buông tha cho con chó.

Ầm ĩ như vậy một hồi, tiếng mưa nặng nề cũng như biến thành một bản nhạc vui tai.

Hoắc Phong Liệt cho nhóm người chút ngân lượng, để họ đến một nơi xa hơn để mưu sinh, hoặc ở đây đợi tin tức.

Mắt Chột không hiểu chờ tin tức là ý gì, nhưng vẫn nhớ kỹ, sau đó không ngừng quỳ lạy cảm tạ bọn họ.

“Đừng cảm tạ.” Liễu Chẩm Thanh cười nói: “Nếu thật sự cảm tạ chúng ta, vậy… hãy chăm sóc Nhị Cẩu cho tốt.”

Hoắc Phong Liệt nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh.

Mắt Chột cũng mờ mịt nhìn y, thấy Liễu Chẩm Thanh cười tươi như nắng: “Ta rất thích Nhị Cẩu, nó hợp ý ta.”

Sắc mặt Hoắc Phong Liệt khẽ biến, quay đầu nhìn sang phía khác.

Đợi khi Mắt Chột đã rời đi, xe ngựa của họ với chậm rãi chuyển bánh đi vào quận lớn đầu điên thuộc địa phận của Diêm Khâu châu, cũng là nơi có Thiên Hữu Giáo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK