Mục lục
Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 163

Chương 165

Hoa đào bay đầy trời, cảnh sắc náo nhiệt, ăn uống linh đình, mọi người hứng chí bắt đầu chơi đủ loại trò chơi, đấu văn thì không ai có thể sánh bằng Liễu Chẩm Thanh.

Phía nhóm võ sinh thì đương nhiên quấn lấy Hoắc Phi Hàn để đấu võ, còn phía nhóm học sinh học văn, Liễu Chẩm Thanh nổi danh đã nhận được đủ lời khiêu chiến. 

Liễu Chẩm Thanh xách theo bầu rượu nhỏ, ngồi xuống dưới gốc cây, “Vẫn đừng nên so cái này với ta thì hơn, mấy đứa không tin danh hiệu cược đâu thắng đó của ta à?”

“Học trò không tin, đây là vấn đề xác suất.” Thiếu niên kia đã cược đến đỏ mặt tía tai, nhưng trên người chỉ còn lại lớp áo trong.

“Còn cởi nửa thì sẽ ở trần đấy.” Liễu Chẩm Thanh cười tủm tỉm nói.

Thiếu niên bày vẻ mặt không sợ, kết quả là vừa mở cốc lên đã thấy lại là ba con 6, quần chúng không tin đứng xem xung quanh cũng thực sự không thể không bội phục vận may được ông trời ưu ái này.

Thiếu niên chỉ có thể để trần thân trên, uống xong ngụm rượu cuối cùng rồi chạy đi, mọi người không nhịn được cười.

Lúc này lại có người tiến lên, Liễu Chẩm Thanh nhìn, ôi chao, là Trạng Nguyên.

Bạch Du đỏ mặt, cũng không biết là do khẩn trương hay là do vừa uống rượu, nhưng Liễu Chẩm Thanh thấy y cầm khối rubik tiến tới thì cũng biết y muốn chơi cái gì.

“Học trò muốn cùng tiểu hầu gia tỉ thí một chút.”

“Trò này ta chưa từng thua bao giờ, ngươi muốn thi với ta sao?” Liễu Chẩm Thanh cười hỏi.

Bạch Du bị Liễu Chẩm Thanh nhìn chằm chằm thì căng thẳng, thẹn thùng nói: “Cũng muốn thử một lần.”

Liễu Chẩm Thanh cười nói: “Vậy được, nếu thua thì… có thể để đối phương véo má.”

Bạch Du nghẹn họng nhìn trân trối, mặt càng đỏ hơn, ậm ừ nửa ngày không biết trả lời thế nào.

Nhìn phản ứng của Bạch Du, Liễu Chẩm Thanh cười không thôi, đối mặt với một thư sinh đáng yêu tính tình mềm mại như vậy, Liễu Chẩm Thanh thích nhất là trêu đùa người như vậy.

“Không được.” Đột nhiên một giọng nói từ phía sau vang lên.

Ngữ điệu trầm thấp đó lại khiến Liễu Chẩm Thanh run lên theo bản năng, quay đầu lại nhìn thì thấy chính là Hoắc Phong Liệt vẫn luôn yên lặng ở bên cạnh y.

Liễu Chẩm Thanh nói: “Cởi quần áo thì được mà véo má lại không được sao?”

Bạch Tố đứng một bên quan sát, nhìn trái nhìn phải, cậu biết tuy ràng ca ca vui vẻ vì có thể tiếp xúc với thần tượng, nhưng lần tiếp xúc này quá thân cận, ca ca sẽ không chịu nổi, hơn nữa Hoắc Phong Liệt ghen tuông thế kia, người ta cất giấu tranh còn không được, càng khỏi nói đến những thứ khác.

Cởi quần áo là người ta tự mình cởi, véo má lại là Liễu Chẩm Thanh tự tay véo, sao có thể giống nhau được?

Nhưng Hoắc Phong Liệt rất ít khi phản đối ý của Liễu Chẩm Thanh, đối mặt với sự chất vấn của đối phương, Hoắc Phong Liệt cũng không thể nói được lý do ra, chỉ có thể rũ mắt nói: “Có chút không ổn.”

Liễu Chẩm Thanh nhìn Hoắc Phong Liệt có phản ứng như vậy, tự dưng có chút không được tự nhiên, “Vậy vẽ lên mặt người thua?”

Hoắc Phong Liệt không nói gì, Bạch Du cũng gật đầu đáp ứng.

Tỷ thí đương nhiên là không còn gì trì hoãn nữa, tuy rằng là khối rubik có độ khó cao, so xem ai giải nhanh hơn, nhưng Liễu Chẩm Thanh vẫn hoàn toàn áp đảo Bạch Du.

Sau ba ván, Bạch Du có thêm một mặt trăng trên trán, cùng hai bông hoa trên má, cùng với khuôn mặt đã đỏ bừng của Bạch Du, nhìn như hai đóa hoa đã nở rộ rực rỡ.

Liễu Chẩm Thanh cười buông bút, vốn định giữ Bạch Du lại nói thêm mấy câu.

Đột nhiên lại có một nam tử xông ra, “Học trò Quý Thanh Lâm, cũng muốn khiêu chiến.”

Liễu Chẩm Thanh biết người này, Bảng Nhãn đây mà, nhưng Liễu Chẩm Thanh có chút không hiểu, chẳng lẽ là muốn show mặt với sủng thần của thái tử sao? Nhưng cách này không thông minh nhé, dù sao vừa rồi Liễu Chẩm Thanh đã tỉ thí cùng Bạch Du, thực lực áp đảo của Liễu Chẩm Thanh thế nào mọi người đã rõ như ban ngày, có tiếp tục khiêu chiến thì cũng không thể cản lại được, chỉ là lãng phí thời gian một cách vô nghĩa thôi. Nếu là người bình thường thì sẽ cho rằng cậu học sĩ này có chút ngu dốt.

Hơn nữa y đã đọc văn của Quý Thanh Lâm, hẳn là người có tâm tư thâm trầm, ung dung thản nhiên, cho nên hành động lỗ mãng như vậy khiến Liễu Chẩm Thanh có chút khó chịu.

Nhưng trò giải trí tiêu khiển thôi mà, Liễu Chẩm Thanh cũng không nghĩ nhiều, ngược lại còn trêu ghẹo Bạch Du đang đứng cạnh: “Thế nào? Thực lực của Bảng Nhãn ở phương diện này thế nào so với ngươi?”

Có vẻ Bạch Du có chút ngoài ý muốn nhìn Quý Thanh Lâm, “Hình như Quý huynh chưa từng chơi những trò này mà? Học trò cũng không rõ lắm.”

“Quý Thanh Lâm, không phải ngươi vẫn luôn vùi đầu khổ học, hoặc giam mình trong viện Thái học sao? Còn có thời gian rảnh chơi trò này sao?”

“Quả nhiên, được một cái danh Bảng Nhãn là đã vênh váo rồi, dám khoe khoang trước mặt tiểu hầu gia. Trước kia chưa từng ngoi đầu lên mà.”

“Quý Thanh Lâm, Bạch Du chính là người chơi giỏi nhất phía chúng ta đó, ngươi chắc chắn muốn mất mặt sao?”

Dù đối phương là một Bảng Nhãn nhưng ngữ khí của những người kia cũng không được thân thiện cho lắm, thực ra cũng là do không khí trên triều làm ảnh hưởng, lúc trước khi lão hoàng đế còn chấp quản chuyện triều chính, tùy ý để bọn họ dựa quyền dựa bối cảnh, mà không phải dựa vào bản lĩnh, sau khi thái tử cầm quyền thì đã cải thiện, nếu không thì với xuất thân của Quý Thanh Lâm thì chưa chắc đã có thể tham gia thi đình rồi đạt được Bảng Nhãn.

Nhưng cho dù như vậy, mọi người cũng cho rằng chỉ là một Bảng Nhãn thì cũng không được trò trống gì, trong nhà không có bối cảnh, cuối cùng cũng chỉ có thể vớt được một chức quan nhỏ, sau này sẽ không thể so với những người xuất thân thì gia tộc có bối cảnh thâm hậu như bọn họ.

“Có mất mặt hay không, phải so tài rồi mới biết.” Bạch Du đột nhiên nói thay Quý Thanh Lâm: “Quý huynh rất thông minh, dù ít chơi nhưng chưa chắc đã chơi không giỏi.”

Quý Thanh Lâm ngước mắt nhanh chóng liếc Bạch Du một cái, sau đó không còn cảm xúc dư thừa nữa.

Liễu Chẩm Thanh cười cười, thật ra y đã nhìn ra được Bạch Du không quá thích Quý Thanh Lâm, cũng không đến mức chán ghét, chỉ là không hợp nhau mà thôi, nhưng Bạch Du vẫn nguyện ý công khai nói đỡ cho Quý Thanh Lâm, công nhận thực lực của Quý Thanh Lâm, hơn nữa còn rất chán ghét loại hành vi ức hiếp người khác này, Liễu Chẩm Thanh lại càng thêm thích đứa nhỏ đơn thuần chính trực này.

“Đến đây đi, muốn so thế nào?” Liễu Chẩm Thanh hỏi.

“Chính khối rubik vừa rồi, chúng ta thi nhau giải khi bịt mắt.” Quý Thanh Lâm nói.

Lời này vừa nói ra, mọi người kinh ngạc ồ lên, đến cả Hoắc Phong Liệt ở phía sau cũng kinh ngạc nói: “Bịt mắt giải?”

Liễu Chẩm Thanh hơi hơi híp mắt, cười càng thêm xán lạn, “Được, nếu thua thì phạt giống Bạch Du nhé.”

Quý Thanh Lâm gật đầu đồng ý.

Bịt mắt giải, chính là để người chơi nhanh chóng ghi nhớ trạng thái hỗn loạn của khối rubik, sau đó bị kín hai mắt, dựa vào trí nhớ để khôi phục nguyên trạng, độ khó so với vừa rồi đã tăng gấp mười lần.

Thời gian ghi nhớ đã kết thúc, Liễu Chẩm Thanh để Hoắc Phong Liệt ở phía sau buộc băng che mắt cho mình, mà phía Quý Thanh Lam thì lại cầm rubik, không tiện tự bịt mắt, nhưng có vẻ những người khác cũng không muốn tiến lên hỗ trợ, cuối cùng vẫn là Bạch Du tiến lên lấy băng bịt mắt buộc cho hắn.

Cuối cùng còn quy củ khách khí nói một câu, “Cố lên.”

Thân thể Quý Thanh Lâm cứng đờ, sau đó gật đầu.

Sau tiếng hô bắt đầu, tay hai người nhanh chóng chuyển động, ngón tay nhanh như bay, xung quanh dần từ ồn ào dần dần biến thành lặng ngắt như tờ.

Cuối cùng Liễu Chẩm Thanh tháo băng bịt mắt, không chút nào ngoài ý muốn nhìn khối rubik trong tay đã được giải xong, mà khi có người định hô tỉ thí kết thúc thì bị Liễu Chẩm Thanh giơ tay ngăn chặn lại.

Liễu Chẩm Thanh mang theo ý cười nhìn Quý Thanh Lâm ở đối diện vãn nghiêm túc giải, hắn chỉ còn một chút nữa thôi.

Khi hoàn thành được phần cuối, hắn kích động tháo băng bịt mắt xuống, khi nhìn sang đối diện thì tức khắc hiểu bản thân đã thua, có chút ảm đạm buông thõng tay, “Ta thua rồi.” 

Nhưng Bạch Du đang ngây người đột nhiên hô một tiếng, “Ngươi thật là lợi hại, chỉ kém một chút nữa thôi.”

Quý Thanh Lâm sửng sốt, ngước mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Du đang kích động vui sướng ở trước mặt, thậm chí Bạch Du còn đi tới trước mặt hắn, kéo lấy tay hắn, mà cánh tay kia đã cứng như đá.

Liễu Chẩm Thanh cũng dẫn đầu vỗ tay, “Có thể theo sát ta đến như vậy, ngươi chính là người đầu tiên.”

Theo Liễu Chẩm Thanh vỗ tay, người xung quanh cũng không khỏi bắt đầu vỗ tay.

Mà Hoắc Phong Liệt nghe được lời Liễu Chẩm Thanh nói, cũng chỉ nhìn y một cái, có thể làm được, là có thể được Thanh ca tán dương như vậy sao? Sớm biết vậy thì hắn đã làm rồi.

Tuy rằng lợi hại, thua vẫn là thua, Liễu Chẩm Thanh gọi hắn tới trước mặt, bởi vì chỉ mới so một ván, cho nên Liễu Chẩm Thanh vẽ một hình mặt trời trên trán hắn.

Sau đó Liễu Chẩm Thanh cũng không chơi nữa, giữ hai người lại để trò chuyện.

Hiển nhiên Liễu Chẩm Thanh cũng nhìn ra Bạch Du vô cùng sùng bái chính mình, nhưng hẳn là Quý Thanh Lâm không thấy vậy, vừa rồi tỉ thí là thực sự có ý muốn thắng y, có tâm lý cạnh tranh với y. Liễu Chẩm Thanh nghĩ không thể chỉ tới chơi rồi không làm việc được, cho nên vẫn nên quyết định thay thái tử điện hạ quan sát nhân tài, cho nên hỏi vấn đề quan trọng nhất là chí hướng tương lai.

“Đừng nói với ta mấy lời đại nghĩa như đòi công lý cho người dân, các ngươi mới bao lớn, đâu biết những bá tánh kia khó khăn thế nào, cho nên những lời đó ta không tin đâu.” Liễu Chẩm Thanh không ra bài theo kịch bản, trực tiếp bác bỏ đáp án thường được sử dụng.

Bạch Du cùng Quý Thanh Lâm bị hỏi thì sửng sốt. Bạch Du nhất thời không biết nên trả lời thế nào, dù sao đối mặt với thần tượng y vẫn thấy rất căng thẳng.

Quý Thanh Lâm liếc nhìn Bạch Du một cái, trực tiếp hỏi ngược lại Liễu Chẩm Thanh: “Học trò không biết nên bắt đầu đáp từ đâu, cả gan xin hỏi chí hướng tương lai của tiểu hầu gia là…”

Liễu Chẩm Thanh hiểu Quý Thanh Lâm thông minh, đã nhìn ra tâm tư y tùy ý, có thể hỏi ngược lại như vậy cho nên mới dám mở miệng, tâm tư tỉ mỉ cẩn thận như vậy, hiểu cách xem mặt đoán y người, nếu gặp thời bình thì chắc chắn sẽ nhanh chóng thăng tiến, hẳn là sẽ chọn ngủ đông rồi thuận thế phát triển.

Sau này thái tử lên ngôi, xem ra người này thuận lợi một đường thăng quan tiến chức sẽ không thành vấn đề.

“Ta ấy à, ăn nhậu chơi bời du tẩu thiên hạ, gặp chuyện bất bình thì rút đao tương trợ, tùy tâm sở dục, thích ứng với mọi tình cảnh.” Liễu Chẩm Thanh cười nói.

Y vừa đáp như vậy, hai người kia tức khắc thở phào nhẹ nhõm một hơi, sủng thần của thái tử cũng “không có chí hướng” như vậy, bọn họ có thể tùy ý đáp rồi.

“Thật sự thì ta cũng không rõ ràng về lâu về dài thì nên làm thế nào, nếu phụ thân đồng ý thì hiện tại ta chỉ có một ý muốn, đó chính là hoàn thành tấm bản đồ vẽ vạn dặm của giang sơn, Đại Chu có non sông bạt ngàn, phong cảnh tú lệ, ta muốn ghi chép hết.” Bạch Du nói liền lộ ra vẻ mặt mong ngóng.

Thật ra sở dĩ Bạch Du sùng bái Liễu Chẩm Thanh như vậy không chỉ vì tài trí siêu phàm của y, mà phần nhiều là vì tính cách y tiêu sái, có thể muốn làm gì thì làm, tự do tựa làn gió, với người ở cổ đại không muốn đi theo gia tộc, muốn hoàn thành lý tưởng của bản thân mà lại khuyết thiếu dũng khí như Bạch Du thì Liễu Chẩm Thanh là vô cùng đáng quý.

Liễu Chẩm Thanh gật đầu nói: “Ta từng nghe nói ngươi am hiểu vẽ tranh, nhỉ? Đi vẽ cũng là muốn đi du lịch, nói không chừng chúng ta lại có thể đồng hành với nhau đấy.”

“Thật vậy chăng?” Bạch Du lập tức trở nên kích động.

Liễu Chẩm Thanh cười gật đầu, “Đến lúc đó có thể bàn kế hoạch một chút.”

Mà Hoắc Phong Liệt cùng Quý Thanh Lâm ở bên cạnh lại đột nhiên căng chặt sắc mặt.

Liễu Chẩm Thanh không thấy được Hoắc Phong Liệt ở sau lưng, nhưng lại thấy được phản ứng của Quý Thanh Lâm, tức khắc như ngộ ra điều gì, liền cười nói: “Còn ngươi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK